Thi pháp của đất/ Thế giới của loài dế

tranh Pierre Vuitton/Pháp

 

 

 

 

ồ mi, tuổi thơ của ta, khi cuộc đời bào mòn gần hết trí nhớ của ta thì ta cứ nhớ đến mi, tuổi thơ với cái cõi dế lồng lộng càn khôn của ta. ồ mi, tuổi thơ của ta, khi cái thế giới cũ nát này làm ta chán ngán thì ta cứ thấy nuối tiếc tuổi thơ của mình, thời một con ong chỉ thử gõ lên một cánh hoa đang nở cũng đủ làm cho ta thấy yêu cõi đất trời bốn phía thật ra ta vẫn còn mù tịt, thời con chim gõ kiến chỉ đưa mỏ gõ nhẹ lên bộng cây đãn tử ở trước nhà cũng đủ khiến cho ta lo sợ cho sự sập đổ của hoàn vũ, lũ kiến chân cao thích gỗ đản tử mềm, thơm, một cây đãn tử cũng đến hằng chục cái tổ kiến chân cao, ta cứ sợ lũ chim gõ kiến làm đổ cây đản tử, thời tuổi thơ của ta cứ như một vương quốc giàu sang, không thành cao hào sâu, không canh gác, phòng thủ, không hiến chương, luật pháp, nhưng nó, tuổi thơ của ta, cái xứ sở ngây thơ ấy có thể đánh bại bất cứ cuộc xâm lấn nào,  cuộc tự vệ tiên thiên ấy ngăn chặn hết thảy những buồn chán, những đơn điệu, ngăn chặn hết thảy các thư mưu mô đen tối của cuộc đời,  tuổi thơ ta là một cuộc thanh tẩy quyết liệt, tự nó có thể thanh lọc phức tạp, thanh lọc  phiền nhiễu, rối rắm, ta luôn thấy mình nhẹ bỗng như một cuộc bay, tuổi thơ là một cuộc bay vào cõi hư không, ồ một cuộc bay…buổi sáng nghe dế hót, buổi chiều nghe dế hót, buổi sáng có mây bay ngang qua hàng gòn trước ngõ, còn lũ dế trong vườn nhà ta thì kéo nhau đi ăn sương ở đám cỏ non trải dài nơi đầu ngõ, 

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
8.30 AM   3.5.2022
[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]