Thi pháp của đất Nó là chỗ cuối cuộc chơi

gã nói cuộc đời chúng ta đang sống như một khúc mê, khúc mê chứ không phải bến mê, nó là thứ đơn vị thời khắc ta tự trói ta vào đó, đôi khi là ta trói ta vào thứ vật thể có tên là lý tưởng nhặt được đâu đó trong kinh sách, hay là tự đặt ra cho mình, rồi cứ thế cả cuộc đời ta cứ tiến về phía đó, như một người mù không nhìn thấy chút nào phía trước nhưng ta cứ tiến mãi về phía trước, cái phía trước còn khủng khiếp hơn cái trống rỗng, ý thức ta ý thức được, cho đến khi tắc thở, mới dứt được khúc mê kì quặc ấy, đôi khi khúc mê ấy nó là con quái thú trú ẩn đâu đó trong ta một hôm bỗng thức dậy buộc ta vào chỗ đứng ấy trong cuộc đời, một chức quan, hay một chỗ đứng nào đó trong lĩnh vực văn minh văn hóa nhân loại [ một nhà sử học, hay một nhà văn chương triết học, vv] cái chỗ đứng ấy đôi khi biến ta thành kẻ chẳng còn mang trái tim người [ hắn đã bước qua xác đồng đội hắn đấy ] gã nói gã thì tự trói mình vào cái khúc mê trở thành nhà văn vĩ đại, những ngày đêm buồn ta lang thang qua miền chữ nghĩa nhạt nhẽo, và nhân gian vẫn cứ xa lạ trong cảm thức của ta, cho đến hôm ta nhìn thấy phía trước mình là một khoảnh thời gian trắng hếu như óc não con người đang phụt trắng đất trời, tôi nghe gã nói trong tư thế của kẻ đang cố trở về với chính mình để nhận ra những nẻo khuất của trần gian, thật ra, gã đến với tôi là để làm cho ngọn bút của tôi thật hơn và cao hơn, 

Cri Bonei [ Bi Lị Thi Nại ] 

10 AM. 10.06.2022

[ Trong trường ca đang viết : Thi Pháp Của Đất ]