Thành phố chim én

 

Dwight Mackintosh/Mỹ

 

 

 

đặt thành phố tôi đang sống vào cuốn sách tôi viết về em giống như mang thêm gánh nặng trên vai, mang thêm một cuộc tình, bỡi mảnh đất ấy đã nhìn thấy em đứng đợi tôi hồi cuối thế kỷ trước, mảnh đất nhô ra biển, như sắp chúi nhào xuống biển, nghìn đời nay là của lũ chim én, trong tất cả các thư tịch, cũ, mới, đều nói là của lũ chim én, mũi én, bỡi lũ chim én đã đến đó lập ra đất nước của chúng, sinh con đẻ cháu, sau đó, con người mới gồng gánh nhau tới đó, cho nên tôi phải đặt cuộc tình của tôi lên mảnh đất đó như một ký gửi chắc chắn nhất trong các cách ký gửi, đêm nghe tiếng biển gào, tôi cứ nghĩ ngợi trong lòng, rất thật, rằng, không có mảnh đất đó thì chẳng đời nào tôi gặp em, nhưng không thể nói ngọn núi ảo ảnh đã cầm chân em trên mảnh đất này cho tôi gặp em, bỡi nó, chuyện thứ tiếng hát đầy ma lực đã quyến rủ em đặt chân lên miền ảo ảnh ấy là thuộc về thứ hệ quả lịch sử, có vẻ như từng lúc nhân loại lại cảm thấy chán nản thứ cách thức tồn tại đang diễn ra, bèn nghĩ ra một thứ cách thức tồn tại khác, có vẻ vui hơn, hay có vẻ phù ảo hơn, hay có vẻ dễ nhớ hơn, cho hợp với bản chất tinh nghịch quỉ quái của mình, tôi tưởng khi các nhà thông thái của thời đại thiết lập xong miền ảo ảnh trên đất của chim én thì lũ chúng bỏ đi hết, nhưng không phải, hằng ngày tôi thấy chúng vẫn bay qua lại trên bầu trời thành phố, có điều, tôi cứ có cảm tưởng như là chúng không phải bay lượn mà đang giễu nhại những thứ cách thức ăn ở, đi đứng, ngủ nghỉ… các nhà thông thái đang truyền vào thành phố, ngày nào cũng có người mang máy móc đi đo đạc các đường phố, các nhà phố, ngắm, vẽ, ghi, sẽ làm lại to đẹp hơn, đó là lời hứa mang tính thế kỷ, các nhà thông thái đã không quên họp dân thành phố để thông báo, những điều nên làm, những điều không nên làm, các cách thức quần áo tóc tai theo kiểu ăn chơi đều bị cấm tiệt, các hàng quán hàng rong quen thói làm ăn kiểu nhỏ lẻ đều bị cấm tiệt, các bài ca buồn tẻ đều bị cấm tiệt, các thứ màu sắc trang trí có vẻ u buồn trên các vách nhà phố đều bị cạo bỏ, các loài cổ thụ già cỗi cũ kỹ trên các đường phố đều bị chặt bỏ, bấy giờ đi giữa thành phố các thứ cũ đã bị phá bỏ, những dự án thay thế thì còn trong cảm hứng các nhà thông thái, tôi cứ có thứ cảm tưởng vô cùng lệch lạc là đang đi giữa sự trống không, khỉ thật, lại còn thêm cái cảm tưởng như chẳng hề có ai cai quản con người và đất đai, nhưng người đánh cá đêm ở cạnh nhà tôi thì lại có thứ cảm tưởng xác đáng hơn tôi,

giờ đánh bắt được con cá to thì ít mừng hơn là được con cá nhỏ,

ông ấy nói,

giữa buổi ai cũng cảm thấy mình không làm gì ra tiền, nên ai cũng muốn mua con cá nhỏ,

tôi chia xẻ,

nhưng cứ sợ có còn thay đổi gì không về chuyện đánh cá đêm vẫn quen bấy lâu nay

ông ấy nói, cứ dòm chừng ra ngoài, như thể lo sợ các nhà thông thái nghe thấy lời nói của mình,

bấy giờ tôi đã ghi vào cuốn sách viết về em: thành phố đang rung chuyển bỡi cơn địa chấn …

 

 

[trong Giữa những khoảng lặng của gió]