thằng cổ học

 

Từ hôm vớ được cuốn Tinh Hoa Cổ Học cuộc đời tôi trở nên tươi đẹp lạ thường. Có người để trò chuyện. Tôi trò chuyện với sách cả ngày lẫn đêm. Từ đó tôi coi nó như người bạn thân thiết. Và gọi nó là thằng cổ học. Thằng cổ học nói với tôi nó là cả mặt đất góp lại. Và tự cổ chí kim đều có ở trong nó. Ông không để ý đấy thôi, ngay ở lời tựa, người ta đã có cái ý đó, khi viết, nghìn năm một giấc, có nghĩa là tự cổ chí kim đều có ở trong sách, còn nghìn tay chạm núi sông, là cả mặt đất góp lại để thành sách đó. Thằng cổ học nói. ôi im, để chứng tỏ là mình thuận theo cái cách nói về sách của thằng cổ học. Nó tuy là sách, nhưng cũng có nỗi hưng phấn hay u buồn như tôi. Này, ông nghĩ có buồn cười hay không. Thằng cổ học nói. Nửa đêm nó dựng tôi dậy để cùng nó luận về câu chuyện Chó Ngáp Nhằm Ruồi: Thằng đó nếu cầm cây cày theo bò trên ruộng thì dễ thương biết mấy. Hiền. Và ăn nói chất phác như cái cách con bò đứng nghỉ, rảy tai. Ráng chặp nữa, nghe con. Thằng đó gọi con bò của mình bằng con, như gọi con mình. Lập tức con bò thôi rảy tai. Con bò rảy tai là để tỏ ra là đang mệt. Chuyện con bò khoảnh ruộng thằng đó rành thế đó. Nhưng bỗng đâu nổi cơn mộng mị. Xóm làng cử người của xóm làng đi thi trạng võ. Thằng đó đi thi trúng tuyển. Ông trạng võ chưa kịp về làng đã phải làm phò mã. Lúc đầu thằng đó thấy sợ. Nhưng chuyện ái ân thì đã từng. Hai mặt con với người vợ tảo tần, còn gì. Nhung gấm thì người ta vẫn cứ thấy khoái hơn là áo vải giày gai. Tự nhiên vua chết. Tự nhiên thằng đó lên làm vua. Ngồi ghế vua, có hôm thằng đó nói với thần dân của mình rằng, ráng chặp nữa nghe con, đừng có rảy tai như thế. Đã có dịp thằng đó đem những lời từng nói với con bò cày của mình ra nói với thần dân của mình. Dường như thằng cổ học đã nằm lòng chuyện đó từ lâu. Nó đọc một mạch, chẳng cần dòm vô sách. Chuyện hay. Tôi kêu. Nó hỏi hay chỗ nào. Tôi nói chỗ chó ngáp nhằm ruồi. Nó bảo không phải. Hay ở chỗ thằng cha vua đó coi thần dân của mình như lũ bò. Cứ coi như trận bình sách đó tôi thua thằng cổ học. Và đã tìm cách phục thù. Để lợi dụng tính chủ quan của thằng cổ học, tôi đề nghị với nó là hãy trở lại chuyện Chó Ngáp Nhằm Ruồi. Nó đồng ý ngay. Và lần này thì do tôi đọc. Nghe xong, nó kêu hay. Tôi hỏi hay chỗ nào. Nó nói nếu đem chuyện đó đọc cho thằng đó nghe thì thằng đó cũng rảy tai như con bò cày của thằng đó. Trận đó coi như tôi thua nữa. Bỡi thấy phục quá cái cách bình sách của thằng cổ học. Tuy thế tôi cũng tìm cách đỡ gạt cho bớt mặc cảm bằng cách phát biểu một câu xanh rờn triết lý. “Quả tình con người ta có lúc cũng phải tạo ra cho mình một thế giới riêng để sống”. Tôi cố nói ra một lời cao siêu để lòe nó. Chẳng biết có phải thằng cổ học đã biết ý đồ chơi khăm của tôi, hay là biết tỏng cái câu triết lý ấy là chẳng ăn nhập chi với ngữ cảnh ấy, nó đã âm thầm chơi khăm lại tôi. Vào khoảng quá nửa đêm hôm ấy thằng cổ học kêu là nó nằm mơ thấy mỹ nữ. Tôi hỏi mơ thấy mỹ nữ như thế nào. Nó chỉ nói vắn tắt là nó đã nhìn thấy mỹ nữ. Rồi ngủ lại. Tôi cứ nằm trằn trọc nghĩ mãi về giấc mơ mỹ nữ của thằng cổ học. Cứ ráng hình dung dạng hình của mỹ nữ. Một chặp thì thấy người con gái ấy đến với tôi. Hay là nàng  đã bỏ thằng cổ học chạy sang tôi. “Nỗi thống khổ trần gian nhiều đến nỗi không còn chỗ chứa nên đã nghĩ ra cái cách hiện thân thành người con gái, từ đó người đời gọi em là Đoạn, là nói tắt chữ đoạn trường đó ông”. Người con gái nói. Và ôm chầm lấy tôi, khóc. Tôi nói cuộc đời đổi trắng thay đen này làm tôi cũng đoạn trường chẳng kém nàng. Tôi nói với người con gái tên đoạn trường. Và cũng bắt đầu khóc. Tôi nhìn thấy nước mắt của chúng tôi nhập vào nhau, chảy vào con sông gần đó, rồi chảy ra biển. Đang khóc quá trời quá đất thì nghe nàng nói, giờ thì em phải đi. Đến lúc ấy tôi mới giật mình tỉnh ngủ. Thì thấy mình đang ôm chặt thằng cổ học. Nhà ngươi đang chơi khăm ta phải không? Tôi thấy vô cùng tức tối trong lòng. Nó cười, bảo, thì chẳng phải ông từng nói con người ta có lúc cũng phải tạo ra một thế giới riêng cho mình để sống đó sao.

 

Giã, 29/9/2014

Leave a Reply

Your email address will not be published.