nuối tiếc và lãng quên [7]

đánh thức tôi là một người con gái [tôi biết là nàng, nhưng vì còn ngái ngủ nên tôi chưa thể nói gì] ông đã ngủ suốt mấy trăm nghìn năm, nàng nói, tôi bước ra khòi một giấc mơ dài đến tận thời con người chưa tìm ra lửa, đang chu kỳ băng tuyết cuối của kỷ băng hà, chu kỳ wurm, giá buốt, các đồng cỏ xa van đang bị đẩy lùi xuống phía nam, tôi và nàng vượt qua sa mạc Sahara vào những ngày giá lạnh, để trốn khỏi loài ruồi tse tse gây bệnh buồn ngủ chết người tôi Đọc tiếp [...]