Sự lỡ tay của một cuộc tình

          

 giữa bụi bặm, em khắc vào hồn ta
một mảnh hương trời lộng lẫy…  

 

lên núi thiên sơn lấy phong lan thì tôi đã đi nhiều lần, đi với bạn bè chơi phong lan của tôi ở thành phố ấy, đen rô này, giã hạc này, rồi vảy rồng, vũ nữ, cát ti da núi… đủ cả, chỉ trừ thủy tiên thì chưa tìm thấy, rồi cả đám chơi phong lan ở thành phố ấy bỗng choáng váng trước vẻ đẹp hút hồn của một giò thủy tiên mang từ núi rừng nước lào về, thì ra là anh bạn chơi phong lan của chúng tôi biến khỏi thành phố nửa năm đã quay về với cái lý lịch trích ngang khá lý thú: bỏ chiếc xích lô với những đen rô giã hạc cho vợ con, theo những người thợ rừng làm thuê cho một ông đại gia qua lào đốn gỗ mướn, nửa năm quay về   với mười lăm triệu đồng việt nam và một giò thủy tiên đang nở hoa, bấy giờ là đang là mùa xuân, đám chơi phong lan chúng tôi lập tức tấn phong anh chàng ấy lên hàng quí tộc, quí tộc phong lan, những bạn bè chơi phong lan của tôi ở thành phố ấy hầu hết là những người chạy xích lô ba gác, những anh hùng lỡ vận không lên nguồn đốt than mà xuống phố kiếm sống, tôi, kẻ chữ nghĩa hết thời, nên cũng thuộc loại anh hùng lỡ vận, cái nhan sắc thủy tiên của đất nước lào đã lung lạc anh em chơi phong lan chúng tôi một cách kịch liệt, hết thảy đều ngưng chạy xích lô ba gác, tôi thì ngưng chuyện giấy bút, cùng lên núi thiên sơn kiếm thủy tiên để sớm được nâng lên hàng quí tộc, thì ra, một chút hương sắc lãng đãng của trời cũng thật là cần thiết đối với những kẻ cần lao khổ nhọc, bạn chớ hòng làm quí tộc mãi mãi, nghe chưa, bọn chúng tôi hí hửng nói lời chào ra đi với anh bạn quí tộc phong lan đang ngồi chiêm ngắm vẻ đẹp của hoa thủy tiên đang nở, cơm vỡ, nước mang, xe đò có, lội bộ có, lên thiên sơn mất ba ngày ba đêm, quay về với niềm trống vắng vô biên: chẳng ai nhìn thấy nửa chút bóng dáng thủy tiên, cuối mùa xuân ấy, hoa thủy tiên của anh bạn quí tộc cũng tàn, rồi giò thủy tiên của anh ta cũng úa héo, thủy thổ bất phục, một thứ tình cảm ích kỷ bỗng nảy ra trong tôi, nếu tôi mà tìm thấy được thủy tiên ở núi rừng thiên sơn thì nhất định chúng sẽ trường thọ chứ không phải chết tức tửi như phong lan từ nước lào đem về, tôi nghĩ, rồi một mình lén đi thiên sơn, trời lại chìu ý   kẻ ích kỷ, tôi đã tìm thấy thủy tiên nơi núi rừng phía tây nam thành phố chừng vài mươi cây số ấy, nhưng chẳng có ai trong đám chơi phong lan chúng tôi chịu phong tôi là quí tộc, bỡi chưa nhìn thấy hoa thủy tiên của tôi nở, có nghĩa là tôi phải chờ, và mùa xuân lại đến nữa, và tôi lại phải tiếp tục chờ, tôi mơ thấy giò thủy tiên của mình nở hoa, bấy giờ thì hoa thủy tiên gắn bó với tôi như một người tình, một cuộc tình cao khiết đang âm thầm diễn ra trong cuộc đời của kẻ chữ nghĩa hết thời, giữa bụi bặm, em khắc vào hồn ta một mảnh hương trời lộng lẫy, vụn nát và niềm thao thức chạm nơi ngọn gió buổi sớm mai, trôi đi…tôi luôn mơ thấy cuộc tình của mình, cuối xuân, thủy tiên vẫn chưa nở, tôi nôn nóng được làm quí tộc phong lan, liền đem chất kích hoa đậm đặc nhất và đắc tiền nhất tưới cho thủy tiên, tưới chất kích hoa hôm trước, thì hôm sau giò thủy tiên của tôi úa héo, tôi đi chôn cất thủy tiên vào một ngày đầu mùa hạ, chuyện của tôi là thuộc về sự ngu xuẩn của con người.

giã, 9am 8/5/2015

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.