Siêu hình học của người [hai]

 

Đã đăng cuộc chống lại bóng tối I

 

rồi hết thảy rừng cây đã đứng lên giữa đêm tối, chung quanh tôi như có tiếng  thác đổ, có phải là cơn giận dữ lớn nhất thế kỷ hay không, tôi không biết, tôi lên núi lần này là để nghe tiếng hót của một loài chim trong truyền thuyết  như một cách gẫm lại lời nói cha tôi  để lại cho tôi buổi ấy: lên núi có thể nghe được những âm vang xưa cũ… nhưng có phải tiếng hót của con chim truyền thuyết đã làm bùng lên cơn giận dữ bóng tối, hãy trả lại cho chúng tôi cái nhìn thấy, từ trong đêm tối tôi nghe tiếng gào thét như đang tràn lên mặt đất, chết rồi, cơn giận dữ đã biến thành thác đổ, bấy giờ tôi như không cưỡng nổi sức tưởng tượng của mình, trong tưởng tượng của mình tôi nhìn thấy cơn đại hồng thủy của thế kỷ đang cuốn đi những mảnh vỡ của chữ, những fragements có từ những nghìn năm trước vốn được tích hợp thành kinh điển lưu giữ trong những tàng thư các vĩ đại của loài người, những kinh điển về cách thế tồn tại của các loài hoa, về cách bay lượn của các loài chim nơi bầu trời cao rộng, về những bước đi huy hoàng của các sinh vật trên mặt đất, những hệ hình huy hoàng tráng lệ đã hết thời rồi sao, những chuẩn mực như mặc định của trời cao không còn đủ sức đẩy lùi bóng tối nữa sao, bấy giờ tôi như không cưỡng nổi những ý tưởng kỳ dị ồ ạt thâm nhập vào nghĩ ngợi của mình, trong nghĩ ngợi của mình tôi nhìn thấy rừng cây rung rùng bỏ chạy khỏi ngọn núi tôi thấy yêu từ buổi ấu thơ, gốc rễ chênh vênh, cây lá tả tơi, chết rồi, đang có sự khước từ thế giới cũ, cái thế giới vốn cưu mang trong nó bao nhiêu thứ vĩ đại, trong những ý tưởng kỳ dị của mình tôi nhìn thấy có kẻ đứng lên hoạch định những cách thế mở đầu cho sự tồn tại cho những ông vua xấu xa nhất lịch sử loài người, những ông vua sẽ làm vua suốt đời mình, làm sao lại hoạch định được thế nhỉ, tôi không biết, trong những ý tưởng kỳ dị của mình tôi nhìn thấy cảnh bỗng chà đạp dưới chân những ông vua xấu xa nhất lịch sử những gì thuộc trí khôn nhân loại từng được cất giữ nơi những tàng thư các, hãy trả lại cho ta những gì ta có, à, tôi đã nhớ rồi, con chim truyền thuyết đã kêu lên [rất to] trong câu chuyện kể của cha tôi hồi ấy…tháng tư, đường lên núi có mùi hoa thạch thảo thơm như lúa thì con gái trên đồng làng, sỏi đá dưới chân tôi cứ làm rạo rực thứ nghĩ ngợi trinh tiết của tuổi hoa niên, à, tôi nhớ rồi, chuyến lên núi ấy là vào tháng tư, hoa thạch thiết đang nở, cha tôi đã kể cho tôi nghe về con chim truyền thuyết…tháng tư là tháng khắc nghiệt làm sống lại hoa tử đinh hương từ đất chết, ký ức trộn lẫn với ước mơ [APRIL is the cruellest month, breeding Lilacs out of the dead land, mixing Memory and desire] à, tôi nhớ rồi, nhà thơ Anh Thomas Stearns Eliot (1888-1965) vào năm 1922 đã viết về tháng tư như thế trong tác phẩm Đất Hoang [The Waste Land] của ông, nhưng những chuyện như thế có thuộc về cuộc chống lại bóng tối hay không, tôi không biết…

 

 

giã 16 PM  16.5.2018