Siêu hình học của người [7]

 

 

vào thời cha tôi còn sống làng lại xảy dịch mất ngủ, nói theo thời nay là hội chứng mất ngủ, cha tôi chép trong văn tập Tan Rã của ông:

mới đầu chỉ ông hương [bổn] Quì kêu mất ngủ, ông Nhiêu lò rèn nghe ông hương Quì mất ngủ, sợ quá, cũng mất ngủ, rồi cả làng mất ngủ, lũ các ngươi chớ tưởng chết là xong, khi còn sống, rõ ràng là miếng cơm lũ các ngươi ăn hằng ngày là lấy từ đất đai của triều đình, rồi khi chết, rõ ràng nấm mồ lũ các người cũng lại là nằm trên đất đai của triều đình, cho nên, sau khi lũ các ngươi chết thì kẻ người thân của lũ các người, những kẻ còn sống, phải đóng thuế mồ mả cho lũ các người là lẽ thường…hay là cái sắc luật đánh thuế người chết triều đình sắp ban bố đã khiến cho người làng mất ngủ, ai mà biết có phải vậy không, như vậy là chúng đã động đến mồ mả ông bà tổ tiên chúng ta, ông hương Quì nói với đám con cháu của ông, rồi chống gậy ra đi, ông đi đâu bây giờ, vợ con ông và những người trong làng theo hỏi ông, đi trốn thuế người chết, ông nói, nhưng trốn bằng cách nào, mọi người đều cảm thấy không yên lòng, tới xứ sở khác mà chết, ông hương Quì nói, rồi bỗng ông tuyên bố mồ mả tổ tiên của ông ở đây thì ông chẳng đi đâu cả, ta sẽ nằm xuống nơi đây cùng tổ tiên ta, thấy ông hương Quì nói cứng thế, vợ con ông rất mừng, làng xóm cũng rất mừng, nhưng mọi người lại lo là đầu óc ông có vấn đề, hay lo lắng quá hóa cuồng, ngày trước, khi giữ chức hương bổn của làng, vô sổ một đồng thuế thân của người làng ông nhớ rõ một đồng, thời đó, đóng thuế người sống người ta nói là đã quá áp bức dân, hay là cái cách đối xử dân quá tàn tệ ngày nay khiến đầu óc ông trở nên rối rắm, rồi dịch mất ngủ vẫn hoành hành, mỗi ngày, sáng ra, từ già chí trẻ đều ủ rũ  bơ phờ như thể như người sắp chết, uống đủ các loại thuốc nam thuốc bắc, uống đủ các loại cỏ cây… vẫn như không, rồi ông hương Quì, một hôm, sáng ra, đi nói với hết thảy người làng rằng đã đến lúc thần nhân xuất hiện, mới đầu là bước đi trên ngọn núi phía nam làng ta, ông nói với giọng chắc mẫm như đấy là sự thật không còn phải bàn cãi, còn bây giờ thì ở đâu, người làng hỏi, ông hương Quì giảng: bây giờ thì ở trong tiếng hót của chim, ở trong tiếng nước chảy trên suối, ở trong tiếng cựa mình của đá, ở trong nỗi tức giận của cỏ cây và trong nỗi tức giận của những linh hồn tức tưởi bỡi sự đè nén của ngu xuẩn lịch sử, lắng như phù sa trăm năm nghìn năm của đất, mà hùng hậu như bước chân những người thuở trước, hú một tiếng vang động bờ hoang sử,  đi giữa mang mang hồn sông núi nhưng dấu chân khắc giữa muôn trùng ảo diệu,  khi đậu lại trên đỉnh thế gian thì hét lên một tiếng cho thõa hờn căm, dụi con mắt thấy rõ giữa khởi thủy bao la cái hèn mạt len giữa minh triết, mầm mống ngu tối xuẩn động cũng tìm cách bước ra từ đây, biết để nương theo phù du cho đến lúc thấy đêm lấn sang ngày thì gõ lên lưng mặt trời, mọi thứ là có cả trong ánh nắng buổi ban mai, và có cả trong thứ dằng dặc tối, biết để nương theo cuộc sinh tồn, khi nào thì ca hát, khi nào thì mài gươm, ông hương Quì đi nói với người làng về trí tuệ và cách cư xử của thần nhân, có kẻ  hiểu, bảo là sao giống những thứ đang có ở trong ta, ông hương Quì vui quá, cứ rống lên, thế đó …thế đó, có kẻ chưa hiểu, hỏi, thế thì bao giờ thế giới mới thanh bình, ông hương Quì nheo mắt: là tùy theo cách nghĩ và hành động của con người ở trên đầu đang đè nặng bao nhiêu là luật tắc của người và cả của trời,  ngày ngày ông hương Quì vẫn đi nói với người làng, rằng, đã đến lúc thần nhân xuất hiện, có lúc ông không nói, mà hét lên, đã đến lúc thần nhân xuất hiện, rõ chưa, có người hỏi làm sao để nhìn thấy thần nhân, ông hương Quì nheo mắt, xòe hai bàn tay ra, rồi đan vào nhau như thể vị pháp sư thời chưa có khoa học thực nghiệm bắt ấn để trò chuyện với trời, ông nói mà như ngâm: đậu lại trên đỉnh thế gian là kết tụ của thứ vật thể không tan trong hỗn mang, không chìm trong ngu tối, không nát trong bão giông, chắc như răng trời để nghiền nát bạo lực, nhưng dịu dàng như những lời dịu dàng nhất thốt ra từ đôi môi của những cuộc tình, thế gian nó là cái lò chế tạo không ngừng minh triết và ngu tối, vậy thì thần nhân ở vào chỗ nào trong khoảng hổ lốn có vẻ như không thấy lối ra, xin thưa, vào một sáng sớm mai trèo lên ngọn nắng, lắng nghe thử có tiếng hát nào cất lên trong dòng ký ức bầy đàn ở trong ta hay không

giã 9.30 AM  24.6.2018