Siêu hình học của người [5]

 

Đã đăng siêu hình học của người I, II,III, IV

 

nhưng cái cộng đồng người dưới chân ngọn núi tôi yêu lúc nào cũng làm tôi choáng váng bỡi những gì diễn ra ở đây lúc nào cũng làm cho nghĩ ngợi của tôi rơi vào rối rắm [nếu không nói là rơi vào sự rổng không] mới hôm qua, nàng viết cho tôi… như anh biết đấy, nơi em đang cư  trú là chỗ giao cắt của những ngả đường, rất nhiều những ngả đường, từ phương nam gió mát trong lành đến, từ phương bắc lạnh lẽo đến, từ phía mặt trời mọc hay phía mặt trời lặn đến, hằng ngày dội lên mặt đất nơi đây là những tiết tấu của thứ văn hóa tứ xứ, một cuộc nhào trộn ngẫu nhiên đã diễn ra trong cái thành phố có vẻ như một thứ hỗn tạp vào bậc nhất thế giới, hình như trên đời này có thứ gì thì ở đây có thứ nấy, thư cho anh lúc nào em cũng thấy bối rối, vì không biết phải bắt đầu từ cái gì, từ những phù điêu hay tượng  các vị anh hùng xứ sở, những công trình kiến trúc đồ sộ ấy luôn là chỗ cho giấc ngủ trong đêm của những kẻ vô gia cư, hay bắt đầu từ cái vòi rồng to lớn phun nước suốt đêm ngày lúc nào cũng làm cho em có cảm tưởng như thể thành phố nơi em đang cư trú là thuộc về một thứ nguồn mạch bất tận nào đó, hình như trên  gương mặt bất cứ  vật thể nào em cũng nhìn thấy vẻ giang hồ tứ chiếng, kiêu căng, và phách lối, ngay trên gương mặt một tòa cao ốc, hay trên gương mặt của một vị chính khách, cái nét vẻ hơi máu me và hơi tiềm ẩn một thứ sức mạnh nào đấy cứ làm em thấy bối rối không biết phải dùng những lời lẽ thế nào để nói về chúng, chính là nhờ sự giao cắt của những ngả đường trên mặt đất, các nền văn hóa đã chảy được vào đây, người đứng đầu của xứ sở này bắt mọi người trong xứ sở phải gọi chỗ ở của mình là thành phố siêu hạng, nhưng em thì thích gọi là cộng đồng người siêu hạng, thì chẳng phải là người ta đang quyết quây quần lại mà sống [có vẻ không gì lay chuyển nổi]  từ những khu phố cao tầng cho đến những xóm nhà ổ chuột, tất cả đều cùng chung trên cùng một thứ tọa độ văn hóa, không sao đâu, anh cứ việc gọi là một thứ tọa độ văn hóa, chứ còn biết gọi cách nào khác để diễn tả  về một nơi chốn như thế, hằng ngày là thấm đẫm mặt đất nơi đây cả những tinh hoa lẫn những cặn bã của các nền văn hóa của các cộng đồng người trên mặt đất, thứ văn hóa tứ xứ khi em đến đây thấy đã có chúng, người ta có thể nhảy múa ca hát, có thể diễn hài kịch, hay bi kịch, người ta cũng có thể chửi bới nhau hay hôn nhau trên đường phố, đọc thư nàng đến chỗ này tôi lại bật cười trong đầu, bỡi cái thứ văn hóa nàng cứ tưởng chỉ chỗ nàng mới có, giờ đã tràn lan khắp nơi, ngay cái cộng đồng người dưới chân ngọn núi tôi yêu xưa ra đường cứ lắng nghe mùi hoa sấu, không nghe mùi hoa sấu thì không còn là xứ sở mình, nhưng nay thì người ta bắt đầu không còn thèm nghe mùi hoa sấu nữa, mà bắt đầu thèm thứ văn hóa điên không điên tỉnh không tỉnh ở chỗ nàng, không phải tôi hoài cổ, mà vì sợ, nỗi sợ hãi có lẽ thuộc ký ức bầy đàn nền tảng của cuộc sinh tồn của cộng đồng người của tôi, thì chính nàng cũng nghĩ như tôi còn gì, ở thành phố siêu hạng này thì rất dễ lầm lẫn một kẻ hát rong với một người điên anh à, cả kẻ hát rong lẫn người điên đều thích lang thang ngoài phố, có thể xem những kẻ hát rong thời nay như những con bệnh của thời đại, họ hát những bài hát đầy tính ẩn dụ, nghe rách nát  như những buổi chiều tà mây đen phủ kín bầu trời, những con bệnh chỉ tự chữa cho mình bằng cách hát, bệnh gì thì em không diễn tả được, chỉ thấy bọn họ thường ngồi nơi quảng trường ấy mà hát, cái quảng trường to lớn đó cũng chiếm thật nhiều đất đai ở  đây, hay là em nói về cái nhà họp quốc tế ngay cạnh quảng trường trước khi nói về cái quảng trường danh tiếng đó, thì nhà họp quốc tế cũng là nơi danh tiếng ở thành phố này, cứ năm ba bữa lại nghe có hội họp quốc tế, có khi là cuộc gặp của các nguyên thủ quốc gia, có khi là cuộc gặp của các chính khách cỡ bự, có thể là người ta bàn chuyện cắt cổ một nguyên thủ quốc gia nào đó,  cắt cổ một kẻ cầm đầu một xứ sở nào đó, hay là bàn luận cách triệt hạ một tay đầu trộm đuôi cướp nào đó trong chính giới, và cũng có thể là người ta gặp nhau để soạn thảo một kế hoạch mang tính toàn cầu nào đó, một cuộc tấn công một đất nước nào đó, hay là một hoạch định có tính đột phá là vẽ lại biên giới các nước trên mặt đất, mà cũng có thể nhẹ nhàng hơn, ký kết nhau là không thèm chơi với một xứ sở nào đó vì sự bất đồng trong cách tiêu hóa thức ăn, tất cả những thứ đó cũng chỉ là những tin tức hành lang em nghe được, anh nhớ là, tất cả đều là tin tức, hằng ngày mặt đất nơi này chuyên chở không biết bao nhiêu thứ tin tức đại loại như thế, có điều, em thường đi ngang qua nhà họp quốc tế nên cũng thường nhìn thấy các vị chính khách, em mô tả sơ cho anh nghe anh nhỉ, các vị ấy cũng ăn cơm mặc áo, cũng đi đứng ngủ nghỉ như chúng ta,  và em đã cố quan sát, thật nhiều lần, xem thử có lầm lẫn nào không, và cuối cùng em có thể nói với anh rằng, em đã nhìn thấy vẻ kiêu căng tàn nhẫn trên gương mặt của tất cả bọn họ, chỉ cách nay mấy hôm thôi quảng trường thành phố lại có chuyện lớn, một cuộc xử án công khai, quảng trường chật ních người xem,  cuối cùng em cũng chỉ nghe kể lại là người ta treo cổ một kẻ đối lập, đêm hôm ấy em một mình rảo bước trê n quảng trường, sau cuộc giết chóc diễn ra trong buổi sáng, quảng trường về đêm  im vắng khác thường, em đã dừng lại thật lâu nơi mặt đất có nhiều vết máu đã khô, và nghe như có tiếng thở dài của đất dưới chân mình, thư của nàng chỉ làm cho tôi thêm rối rắm về  cộng đồng người thân yêu của tôi,