Siêu hình học của người [17]

 

hay là có những niềm tin bí ẩn tồn tại trong nhân loại, người ta tin mình có một vị thần để thờ phụng và ngoài ra chẳng có thần linh nào khác, hay người ta tin mình là minh triết và ai nghĩ trái với họ đều sai lầm tuốt, hay sống là để múa hát, để tuyên bố điều này điều nọ, rồi chết, tôi không biết, ngay cả tôi cũng không biết làm sao tôi lại gặp được nàng, một ngày tháng giêng, cái cách phô bày hương sắc của đám hoa dại nơi bờ rào con đường làng cứ làm tôi thấy nhớ nhung một điều gì đó, ngay khi đã vào đến rừng tôi vẫn còn trong tâm trạng như vừa đánh mất một hình ảnh thân thiết nào đó, tôi đã quyết định lên rừng vào một ngày tháng giêng khi tôi bỗng rơi vào niềm tin kỳ cục, rằng, lên rừng lần này sẽ gặp được điều mình mong đợi, chẳng thể hình dung nó là gì, chỉ thấy háo hức như lần đầu tôi theo cha bước chân vào dãy núi tôi yêu, núi rừng cũng giống như chuyện cổ tích con ạ, cha tôi nói, tôi không hiểu ý nghĩa câu ấy, chỉ thấy nôn nóng tôi  sắp được nghe  một câu chuyện nào đó về dãy núi tôi yêu, rồi cha tôi và tôi, bấy giờ, cứ đứng lặng người trước thứ dấu vết của quá khứ, ông Lê Quí Đôn viết trong Phủ Biên Tạp Lục: trên núi có thành đá trắng, rộng ước một mẫu, mở bốn cửa, trong đó có voi đá ngựa đá nằm, gọi là điện vua Hồ, và hình như lần đó cũng là lần đầu cha tôi đến đó, núi rừng là nơi cất giữ những đổ nát con ạ, cha tôi vụt nói ra với tôi những lời tôi chẳng hiểu gì cả, trước mặt cha con tôi là cái mô đất màu gạch nung nhô lên giữa đất rừng bằng phẳng, cao trình của đất có vẻ bất thường như thể đó là thứ gập gềnh hình thành từ buổi đầu của sông núi, nhưng không phải, cha tôi cứ đứng lặng người, thật lâu sau buông tiếng thở dài, rồi kể cho tôi nghe chuyện ông vua bại trận, bỏ nước cũ, lên rừng lập đế đô khác, mô đất cao là dấu vết thành quách cũ, về sau, khi đọc Phủ Biên Tạp Lục, tôi biết là cha tôi đã thêm lời ông vào những lời trong sách ông Đôn, rồi sau khi cha tôi mất, tôi đọc trong văn tập Tan Rã của cha tôi: lần này lên núi ta đã nhìn thấy một gương mặt khác của ông vua bại trận, cha tôi chỉ viết thế, hay là ông muốn có một ví dụ về sự tan rã của lịch sử, hay là ông muốn nói đến đổ nát của lịch sử như một bí ẩn của tồn tại, thì ra cha tôi lên rừng lần ấy là để nhìn lại thứ vết tích trên rừng để nhìn lại ông vua trong Phủ Biên Tạp Lục theo cách của ông, vào cái ngày tháng giêng hương sắc những loài hoa dại trên con đường làng cứ làm tôi thấy nhớ nhung một điều gì đấy tôi đã quyết định lên rừng, tôi lặng lẽ bước giữa rừng cây thâm u cổ kính canh cánh trong nghĩ ngợi một thứ hình ảnh mơ hồ, rừng núi với tôi bao giờ cũng thâm u cổ kính, mùa xuân như đang dịch chuyển trong cảm thức của tôi, cứ thấy như hết thảy lá rừng ngửa mặt lên bầu trời thanh khiết đón lấy những giọt bình yên, một thứ nhất thể đang trình diễn trong cảm thức tôi, mùi lá non với nắng sớm mai hồng với sự vươn cao của cây rừng là một, tiếng chim với tiếng chân lũ bướm chạm lên sự nhúc nhát của đám hoa rừng là một, trong thứ thời khắc thiêng liêng là tôi đang nhìn ngắm cái nhất nguyên của trời đất gương mặt ông vua cha tôi chạm khắc dở dang ngày ấy lại hiện ra trước tôi, thì ra tôi đã trở lại nơi mấy chục năm trước tôi và cha tôi đã đến, tôi biết, cho đến lúc chết cha tôi cũng chỉ có những khái niệm mơ hồ về triều đại của ông vua ông Đôn đã nói, bỡi vì trong Phủ Biên Tạp Lục triều đại của ông vua ấy cũng chỉ được mô tả mấy dòng: trên núi có thành đá trắng…hay là ông Đôn, rồi cha tôi,  muốn vẽ ra một cảnh điêu tàn của lịch sử để nói ra quan điểm lịch sử của mình, và chưa kịp nói ra, và bây giờ, lại đến lượt tôi, lịch sử  giống như cơn mưa nặng hột đang đổ xuống đầu tôi, tôi không hiểu tại làm sao cả ông Đôn lẫn cha tôi lại không chịu nói ra những nghĩ ngợi của mình về lịch sử,  và tôi cũng không hiểu làm sao giữa lúc tôi đang rối mù về chuyện kinh đô ông vua Hồ trên núi nàng lại có thể bước ra từ nhận thức của tôi, em vẫn còn sống sót sau những khúc quanh của lịch sử để gặp anh, nàng nói, nơi thành quách cũ của ông vua bại trận tôi đã gặp được nàng, nàng đẹp như hết thảy vẻ giai nhân trong trời đất gọp lại, trưa hôm ấy, trong thứ tiết xuân trinh bạch, chúng tôi đã trò chuyện về cách thức củng cố chỗ đứng của con người đương đại, nhân loại thời nay kỳ cục lắm anh à, đẻ ra một nền văn minh siêu hạng rồi lại bắt nền văn minh ấy đẻ ra con người, nàng nói về cuộc cách mạng 4.0, tôi cứ thấy bưồn lòng khi nghĩ đến cuộc tình giữa con người và rô bốt, rồi chúng tôi chia tay nhau, nàng nói còn phải tiếp tục đi tìm cái có thể, từ đấy chúng tôi luôn gắn bó nhau, khi là từ một miền đất nào đó trên thế giới nàng viết cho tôi, khi là cuộc chuyện trò trong thinh lặng

 

 

giã  9AM  22.7.2018