Siêu hình học của người [16]

 

trong nghĩ ngợi lãng mạn của nhân loại thì sự tồn tại của những chủ thuyết, những hệ hình tư tưởng, là những cuộc chơi náo nhiệt nhất, nàng bỗng viết cho tôi với thứ ngôn ngữ nghiêm túc bất ngờ như thể vừa trải qua một biến cố nghiêm trọng nào đó, nhưng đọc hết thư thì thấy không phải, một người trong cuộc du hành lênh đênh [nàng bỏ tôi đi tìm cái có thể] muốn thể nghiệm một cách nhìn thế giới cho bớt đi tính cách hàn lâm trong những văn bản thường được gọi là những đại tự sự, em muốn thử làm một tay giang hồ đương đại để nói về đồng loại của mình, nàng giải thích với tôi, mới hôm qua thôi, anh biết không, từ sáng sớm mai cho đến chiều tối, mấy vạn dân thành phố và vùng lân cận thành phố [vốn là đế đô của xứ sở này] đã tụ hội về quảng trường lớn của thành phố để nghe bài thuyết giảng về thuyết biến hành của vị quốc vương của đất nước còn vua này, em không tiện nói nói tên vị quốc vương, bỡi có nói ra anh cũng không nhớ nổi, bỡi tên của quốc vương là bao gòm họ và chữ lót của một dòng vương tộc, bao gòm tên của nước qua các thời kỳ, bao gòm tước hiệu, vương hiệu được phong kể từ lúc được lập làm thái tử cho đến khi lên ngôi vua, mà thôi, anh cứ quên chuyện này đi, chủ yếu là thuyết biến hành, đấy là em nói theo cách nói của người nước mình, tức sự quyền biến trong hành động, sự quyền biến trong nghĩ và  làm, bài thuyết giảng là được soạn sẵn [em cũng không biết có phải chính vua thảo ra hay không] ngài thị trưởng thành phố chỉ đọc, ai mà biết cái gì đã làm ông cảm hứng, nội dung đấy tính triết học u huyền của thuyết lý, hay là mấy cô gái lễ tân vừa trẻ vừa đẹp suốt từ sáng sớm đến chiều tối thay nhau lượn lờ quanh bục diễn giả [thay nước giải khát, thay khăn lau mặt, điều chỉnh mi cơ rô…] lễ đài là nhà tiền chế hiện đại được dựng từ ngày hôm trước, mỗi một mình diễn giả trong bộ áo quần màu đen kiểu y phục của các triết gia cổ đại đứng ở bục diễn giả trên lễ đài cao, thâm u [ bỡi cái cách bố trí ba nô áp phích, màn, và đèn chiếu] ngài thị trưởng có vẻ oai vệ như một vị thần, đứng suốt ngày nhưng chẳng hề tỏ ra mệt nhọc chút nào, ông đọc, thỉnh thoảng tủm tỉm cười, ai mà biết cái gì đã làm ông vui, những chỗ nhấn hơi trần tục một chút trong bài thuyết giảng, hay vì thỉnh thoảng các cô gái lễ tân lại chạm vào đùi ông để sửa lại vạt áo choàng bị gió làm tốc lên,  

 

thế giới là cái bẩy khổng lồ tạo tác giăng sẵn ở đó kể từ khi sự sống hình thành, một chiều lá rụng trên sân, hay, nửa khuya con chim ăn đêm cất tiếng kêu vang, không phải ngẫu nhiên mà núi cao, hay biển rộng, dưới gầm trời này chẳng có cái gì ngẫu nhiên cả, tất cả là tất định, như ta, quốc vương một nước là tất định, như người xứ sở này sinh ra từ  ông tổ đẻ bằng nách là tất định, cả đời lũ các người chưa chắc đã hiểu tại vì đâu có lá rụng trên sân, tại vì đâu có con chim kêu đêm, từ buổi sơ khai, trời đất đã giao phối, ngày đương quang đãng bỗng ủ ê, rồi có tiếng sấm vang, ông tổ đẻ ra người xứ sở này được trời đất đẻ bằng nách, ngày hôm nay con người và những con thú khác biết giao phối chỉ là bắt chước trời đất, vào một ngày đương quang đãng bỗng ủ ê, ta đã nhìn thấy thuyết biến hành, khi lũ các người muốn tiêu diệt người bạn láng giềng của lũ các người thì hãy đi rêu rao về hòa bình, rồi lũ các người sẽ tiêu diệt được kẻ đó, khi lũ các người run sợ trước sức mạnh của kẻ khác thì lũ các người hãy đi rêu rao về chiến tranh, rồi lũ các người sẽ bình yên, việc lũ các người được ta dạy cho thuyết biến hành nó là tất định,

 

em chép cho anh đọc thử một đoạn của bài giảng thuyết, vào lúc xế trưa thì ngài thị trưởng đã đọc bài giảng của vua đến lần thứ năm mươi hai, và thoắt cái em nhìn thấy người trên quảng trường bỗng biến đi đâu hết để lộ ra đám người hát rong đang ngồi thành hàng dài dưới chân lễ đài, xin chào bạn, bọn chúng tôi những kẻ hát rong kiếm sống, một người đàn ông trong bọn họ đứng lên vái chào em và nói, biết là những người xứ khác bỡi giọng nói và cách ăn mặc, và chắc bọn họ cũng biết em không phải người xứ sở này, nghe đồn đến thử mới rõ ông vua mang trái tim quỉ, người đàn ông bỗng nói ra nghĩ ngợi của mình, rồi ngồi xuống lại với đồng bọn, cùng cất tiếng hát, một bài ca cổ về câu chuyện bỗng con người biến thành những con thú bốn chân, ta vốn là con người làm sao đi uống máu những con thú khác…nghe bài hát em cứ sợ sẽ xảy ra đổ máu, nhưng có lẽ ngài thị trưởng trên lễ đài chẳng còn lòng dạ để nghĩ đám người hát rong, có thể là ông bị tội chém vì đã để cho đám dân của vua dám tỏ thái độ khi quân, rồi như một cuộc tái sinh, em bấy giờ cũng rơi vào thứ tình cảm như được sống lại ấy, bấy giờ người ta lại kéo trở lại quảng trường, không phải chỉ có người, mà còn có cả trâu, bò, gà, chó…thì ra  đám dân ở các vùng quê chung quanh thành phố nghe vua giảng thuyết biến hành đã lùa đám vật nuôi của mình về thành phố, còn những chim cảnh, cá cảnh… là của đám dân thành phố, bọn  họ cứ để nguyên chúng trong lồng trong chậu mà khiên đến quảng trường, quốc vương anh minh muôn năm, người ta vừa lùa đám vật nuôi tiến đến lễ đài vừa hô vang lời chúc tụng vua, trên lễ đài, các cô gái lễ tân xúm lại công kênh ngài thị trưởng,  cũng hô vang lời chúc tụng vua, anh biết không,  rồi ngài thị trưởng lại tiếp tục đọc bài giảng của vua, và đám dân chúng thì bắt đám vật nuôi của bọn họ  ngóng cổ nghe

 

giã 16PM  17.7.2018