Siêu hình học của người[10]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chết không chỉ tiêu vong mà còn mở ra những vấn nạn cho hiện hữu loài người, nàng đã viết cho tôi như thế khi mặt đất cứ nóng lên với những cái chết ít giống với những cái chết thuở trước, anh biết không, ngày ngày em vẫn bước đi giữa thứ sử văn em cố đọc đi đọc lại nhiều lần để chia xẻ: phẫn nộ hay yêu thương, nhưng lần này thì em đã bất ngờ lạc vào chốn lạ, một thứ lịch sử cuộc sống đã bị bảo hòa, hay như một thứ con bệnh đang sống cuộc sống thực vật, lần này thì nàng trò chuyện với tôi về một nền văn hóa đang trên đường tiêu vong, anh biết không, em cứ muốn ví cuộc tiêu vong ấy, em cứ muốn ví cái chết từ từ ấy như người kỵ sĩ đang mang trong mình thứ ký ức đầy thương tích

.

…ngươi biết không, bây giờ là chỉ có một con đường, một lối đi, khi nghe nền văn hóa đang nuôi dưỡng mình nói thế, người kỵ sĩ vội vã quất ngựa chạy về phía khu rừng nơi chàng đã sinh ra và lớn lên, chàng nhớ khi còn nằm nôi đã nghe mẹ kể câu chuyện về loài ong tàn nhẫn, đang mùa xuân, hoa nở trên những con đường vào rừng, hãy để cho ta mang mật ngọt của em đi xây những lâu đài đẹp đẽ cho em, lũ ong đang thuyết phục các loài hoa bằng những lời giả dối, rồi chẳng cần biết các loài hoa có ưng thuận hay không, lũ ong khốn kiếp từng bầy sà xuống cướp hết mật ngọt mang đi, tự buổi năm nôi chàng đã hiểu ra thế nào là kẻ cướp, vậy mà giờ đây, người ta đang in thành sử sách cho con em xứ sở chàng học, rằng, giờ xứ sở chàng chỉ có một con đường băng qua hết thảy các xử sở khác, chẳng có xứ sở nào trên mặt đất là không thuộc con đường của xứ sở chàng đang đi,  này thằng người đầy thương tích có muốn nhìn lại gương mặt cha ông mình hay không, ông cụ canh giữ khu rừng cũ nói với giọng nói của dịch chuyển có cả cái mộc mạc lẫn trác tuyệt của ngôn ngữ, con ngựa nòi phương đông quị xuống, hộc ra thứ máu đen ngòm, người kỵ sĩ cũng quị xuống, chàng chợt nhìn thấy hình dạng mình ở trong máu, cũng vào ngày này đến mấy nghìn người trai trẻ gục xuống trong máu của mình, chàng cứ nằm yên trong khoảnh máu chảy ra từ thân thể con ngựa thân yêu của chàng và nghe như có ai đó nhắc nhở chàng…vào ngày ấy tháng ấy ở chốn ấy, trời đất, lũ quỉ thời đại đã cắn nát trái tim của cha ta, của mẹ ta, của anh em bè bạn ta, người kỵ sĩ bỗng đứng lên, rũ hết máu me, hét lớn, cuộc hành trình của con người thời đại đang bày ra trước mắt ông cụ canh giữ khu rừng cũ, là ngươi đã nhìn thấy gương mặt cha ông ngươi, he he, ông cụ vui cười ra mặt, rồi cả người ngựa cũng lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là sự cố gắng trong thứ đời sống thực vật, rồi khi ông cụ bắt đầu vẽ những vạch nhỏ lên mặt đất thì cả người ngựa đều quì, xin ông…đừng, người kỵ sĩ đang rơi vào nỗi sợ hãi bỡi đang có sự hiểu lầm về việc làm của ông cụ canh giữ khu rừng cũ, xin ông đừng bắt chúng tôi phải chết, chàng nói, gần như không thành tiếng, ông cụ lặng lẽ thiết lập thứ triết học dịch chuyển lên mặt đất, một vạch liền, rồi một vạch đứt, đấy là đạo, nhà ngươi nhớ chưa, ông cụ hỏi, mỉm cười nhìn thầy trò người kỵ sĩ, rồi bỗng ngửa mặt lên bầu trời trên đầu mình, nói, như thể phác thảo cho một cái chết, hay phác thảo cho một nỗi kinh khiếp đang phủ lên xứ sở mình, một con quỉ, một con quỉ đầy nanh vuốt đang len vào loài giống con người, ta cũng không biết làm sao một con quỉ lại len vào  được một loài giống có chữ viết, có tư duy, có lịch sử, một con quỉ đang dẫm lên minh triết của tổ tiên, ngươi biết chưa, đến lượt ông cụ canh giữ khu rừng cũ hét lên, ông cụ cứ hét lên, rồi ngã xuống chết

.

em đi giữa thứ lịch sử như thể chỉ có thể diễn đạt bằng thứ chữ tượng hình, hay bằng thứ chữ tượng thanh, hay bằng thứ chữ hình nêm, hay thậm chí bằng cách thắt nút giây như thời tiền mông muội, bỡi những gì đang xảy ra ở đây là thuộc về phạm trù man di, mông muội, và dường như chỉ những thứ cổ tự ấy mới có thể diễn đạt được những thứ như thế, anh hãy hình dung, một xứ sở, trẻ em vừa biết đọc biết viết là bắt đầu học thứ sử ký chúng chép theo lòng tham của một tên đế quốc luôn thèm khát đất đai của người khác, một thứ đế quốc cũ rích tồn tại tự những thế kỷ mươi bảy, mười tám, hay có thêm thắc chút mánh lới thế kỷ mười chín thường hay được gọi là thế kỷ thực dân mới, anh cứ thử tưởng tượng, một xứ sở người ta bắt mọi người nghe cùng một cách nghe, nhìn cùng một cách nhìn, ngửi cùng một cách ngửi, đôi khi là mùi thối của đám chuột ăn phải bã đang thối rữa trên ruộng đồng nhưng vì lý do nào đó trong giao hảo chẳng hạn khi người đứng đầu xứ sở đưa khách đi tham quan đồng ruộng phải rán coi mùi thối của đám chuột chết không phải là mùi thối, một thứ hương vị đất đai của đất nước chúng tôi, thưa quí quốc, người đứng đầu xứ sở nói với khách, lập tức, những kẻ tùy tùng, và cả mọi người trong xứ sở đều phải xem đấy là một thứ hương vị đất đai, anh thử tưởng tượng, giữa thời con người mơ giấc mơ bảo tồn loài giống mình bằng cách vừa củng cố hành tinh đang sống vừa tìm kiếm một hành tình khác bền vững hơn thì lại có kẻ đứng đầu một xứ sở mơ giấc mơ biến hết thảy người của xứ sở mình thành những tên lính nô lệ chuẩn bị cho cuộc đánh chiếm thế giới

.

thư nàng viết cho tôi lần này làm tôi cứ nghĩ đến con Monotaun của hòn đảo Crete thời cổ đại.

 

giã 16PM  26.6.2018