Sau những va chạm có vẻ khốc liệt

 

tôi hỏi nàng có đau không, và bao giờ nàng cũng bảo em không đau, từ đó, những cuộc va chạm theo cái cách như thế là thường hay xảy ra giữa nàng và tôi, thơ chỉ là con bướm của tâm hồn vào những lúc cảm thấy thèm mật ngọt thì bay đậu lên những bông hoa, nàng nói, tôi nói không phải con bướm mà là con chim, một con chim biết hót, cứ thế, bao giờ tôi cũng tìm cách bác bỏ những ý kiến của nàng, rồi hỏi nàng có đau không, và bao giờ nàng cũng nói em không đau, những cuộc va chạm có vẻ khốc liệt như thế là có vẻ như chẳng bao giờ dứt, và nàng thì luôn dấu những nỗi đau trong lòng mình, nỗi đau không được tôi chia xẻ những suy gẫm về thế giới của nàng, cho đến một hôm tôi phát hiện được nàng là ai, tôi biết nàng là ai, và chỉ cười thầm trong bụng, em không thoát được tôi đâu, tôi nói, thoát được cái gì em không hiểu, quả tình là nàng không biết là tôi đã biết nàng là ai,

 

gõ vào hư không để tìm lại chút âm vang thuở nguyên sơ

thoắt một bóng hình lộng lẫy

giữa trùng vây huyễn diệu ngọn gió thơm mùi lửa cất lên

khúc hát của những hơi thở của đất của nước…  

 

tôi đọc, nàng có vẻ như cứ ngớ ra, có vẻ như đã nhớ ra, thơ của những tác giả Truyền Kỳ Mạn Lục, Lĩnh Nam Chích Quái và Việt Điện U Linh, nàng nói, phải, là thơ viết chung của các tác giả Việt Điện U linh, Lĩnh Nam Chích Quái và Truyền Kỳ Mạn Lục, tôi lập lại lời nàng, và đọc,

 

em như con ong

nghe trộm

ai đang vỗ nhịp trên trời…  

 

trời đất ơi, làm sao mà anh biết được, nàng có vẻ rất đỗi ngạc nhiên khi bỗng dưng nghe tôi đọc thơ của nàng, là cô bé mài mực cho các bậc thi nhân ngày ấy, Gác Kim Hoa [*] một thuở nhộn nhịp khách văn, làm sao cái cô bé mài mực ở Gác Kim Hoa ngày ấy biết được tôi cũng là khách văn lui tới chốn ấy, mà giả như ngày ấy nàng có biết tôi, thì giờ đây cũng chẳng thể nhận ra tôi, những thế kỷ tro than đã làm cho tôi già đi, chẳng còn như thuở ấy, sau hôm nàng biết được tôi đã biết nàng là ai, thì nàng nói lời từ biệt tôi để trở về chốn cũ, đã chấm dứt những cuộc va chạm có vẻ khốc liệt anh ạ, nàng nói, tôi biết là tôi chẳng thể giữ được nàng, em đi, chẳng biết bao giờ mới trở lại đây, nàng nói, như sắp khóc, tôi như cũng sắp khóc, lúc chia tay nàng tôi cứ thấy như những vần thơ tài hoa của nàng rơi lả tả trong ký ức mình,

 

giã, 8am, 10/4/2015 

______
[*] Đặt theo “Cuộc nói chuyện thơ ở Kim Hoa” trong
Truyền Kỳ Mạn Lục của Nguyễn Dữ

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.