Rột Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai

[…]

 

ta thì sục sôi trong lòng, tri thức chẳng qua là thứ bản năng khi bị kích động cứ cuồn cuộn lên, bấy giờ ta đâu hiểu hết, cứ nghe tràn ngập thứ niềm vui không xuể, bỡi, mới sáng ra người đàn ông cấp dưới của người đàn ông cho ta ăn sách bảo là sẽ  đưa ta đến học với một nhà thông thái của xứ sở, rồi nào là cuộc cách mạng của  dế, nào là cuộc ái ân của hoàn vũ, những cuộc ái ân vụng trộm của hoàn vũ sản sinh ra các loài chim trời con ạ, trên đường đến chỗ ngài thông thái, người đàn ông cấp dưới của người đàn ông cho ta ăn sách đã giảng về cách thức tồn tại của lũ dế, cái cách ca hát của chúng là những tín hiệu thay đổi theo mưa nắng con ạ, ca hát  là làm cách mạng đấy,  và giảng về nguồn cơn của các loài chim trời,  chim trời là gì con biết không, chính là những cuộc tình vụng trộm của mưa nắng đã  để lại thứ dấu tích không thể nào xóa được là những sinh vật bay được ở trên trời, ồ, như vậy  lũ chim phải có liên quan đến những cuộc cách mạng của lũ dế chứ, ta nghĩ được vậy nhưng nào dám bày tỏ với  ông ấy, phài nói là tự lúc được ngồi lên hàng băng ghế ở “học viện dành cho lớp người tuổi trẻ” trí óc ta cứ từng lúc mở ra những khoảnh mới, rất mới, ca hát, ăn những ngọn gió mát mẻ nhất, ngủ giũa những đám mây trời đẹp nhất, ông ấy nói về nhà thông thái ta sắp đến thụ giáo, như vậy thì nhà thông thái không ăn ngủ trong nhà, mà ăn ngủ ngoài trời, ta xen vào hỏi, không phải, đấy chỉ là một cách nói về thứ kiến thức siêu việt của một nhà thông thái, nó cứ như một thứ gì đó trôi nổi giữa trời đất bao la, kiêu sa và diễm lệ, ông ấy nói, cha ơi, mẹ ơi, ta thấy nhớ cha mẹ ta ghê gớm,  cha ta mẹ ta đang nghĩ gì về ta vậy nhỉ, con đang lưu lạc giữa đất trời đây, và sắp được thụ giáo một nhà thông thái vô cùng lỗi lạc đây, ta cứ thầm nói với cha mẹ ta như vậy, bấy giờ,  núi rừng cứ như những cánh tay vô hình đang dang rộng ra và  bảo hãy ngã vào cuộc dong ruổi của người,

 

 

[trong Rột Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai]