Rột cuộc thì bọn họ là ai

 

[…]

 

rồi người đàn ông cấp dưới của  người đàn ông đã cho ta ăn sách dẫn ta đến nơi có biển đề “ học viện dành cho lớp người  tuổi trẻ “, lập tức các vị thần núi Nung mách bảo ta đó là điềm lành, ta vừa nhìn hình ảnh của những nhân vật treo kín cả bốn bức tường phòng vừa vặn hỏi ta có biết học viện là gì hay không, đồ ngu, học viện là học viện chứ còn là gì, ta cứ muốn bật cười khi ta lại tự mắng mình như vậy, và dường người đàn ông cấp dưới của người đàn ông cho ta ăn sách đã nhìn thấy sự giao động tinh thần ở nơi ta, chính là vào lúc ấy ta lại cho rằng ông ấy sẽ nói cho ta biết điều gì đó người đàn ông cho ta ăn sách đã không kịp nói, chẳng hạn vì sao ta chưa được ăn cơm uống nước, hay cũng có thể là chuyện cái máy bay hồi thế chiến thứ nhất, nhưng không phải, kể từ giờ phút này ta sẽ giảng cho con hiểu về sự vĩ đại của các bậc danh nhân của nhân loại, ông ấy ngồi ở chỗ chiếc bàn kê ở đầu gian phòng, nói, đến lúc ấy ta mới để ý đến việc ngay lúc vừa đến đây ông ấy đã đặt ta ngồi ở hàng băng ghế đầu trong những hàng băng ghế kê kín gian phòng, ồ đây là lớp học về các bậc danh nhân của nhân loại, một thứ niềm kiêu hãnh còn mới toanh dâng lên trong ta, nhưng danh nhân của nhân loại là gì kia chứ, ta cứ thầm hét lên như vậy trong nghĩ ngợi, chính là ông ấy, con ạ, ngài mờ tờ ngờ, con ạ, ngưới đàn ông cấp dưới của người đàn ông cho ta ăn sách nói, ta còn nhớ như in, ngài mờ tờ ngờ, những chữ đầu [m, t, n] của một cái tên nào đó, giờ thì ta thấy rõ như vậy, còn hồi đó, nghe, và cứ thấy vang lên một niềm kiêu hãnh chưa từng, ồ, ngài mơ tờ ngờ, khi trở về ta sẽ nói với người làng ta là ta đã biết ngài mờ tờ ngờ một bậc danh nhân của nhân loại,  ngài ấy mặc váy đi giày da đội mũ trụ cỡi ngựa chiến một vị tướng lừng danh đánh  nước Phồn Phồn chiếm ải Bắc đánh bại quân Thợn Thợn cưới một trăm lẻ năm bà vợ ở một trăm lẻ năm nước trên thế giới làm vua một trăm lẻ năm năm sau khi chết làm vua tiếp một trăm lẻ năm nữa con ạ,  ông ấy nằm lòng các thứ như vậy đấy, ta nghe, và thấy sướng như điên, mình mà được như ngài mờ tờ ngờ nhỉ, ta nghĩ ngợi, và cứ thấy hơi kỳ kỳ, nhưng ngài mờ tờ ngờ vừa làm vua vừa đánh giặc hay sao, ta hỏi, đúng rồi, vừa làm vua vừa đánh giặc con ạ, ông ấy nói, nhưng đã chết còn làm vua được sao, ta hỏi, chết rồi làm vua cũng được con ạ, ông ấy nói, và ra hiệu hãy đi theo ông ấy, hết thảy đều là danh nhân con ạ, ông ấy giảng cho ta nghe lai lịch hết thảy những người có ảnh treo trên bốn vách tường phòng, có điều ta cứ thấy hơi kỳ kỳ là người nào cũng có cái lại lịch giống vơi lai lịch ngài mờ tờ ngờ, người nào cũng vừa làm vua vừa làm tướng, cũng có một trăm lẻ năm bà vợ, 

 

[trong tiểu thuyết Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai]