Tôi thấy mình đứng giữa miền cổ lục

 

Fatina Ramos[ Bồ Đào Nha, 1977]

 

 

ở đó là chẳng có luật lệ nào hết, luật
lệ về thời gian, không gian, luật lệ về
tồn tại, nhưng chẳng sao đâu, nó chỉ
mê hoặc bạn một chặp rồi cũng để  bạn
trở lại với chốn trần gian này thôi

 


rồi một ngày tôi thấy mình đứng giữa miền cổ lục, một nơi chốn trong một cổ thư nào đó thì phải, cứ nghe phảng phất mùi giang sơn gấm vóc, ai đang đi ra đi vào giữa những hưng vong, cái cách đi như thể vẫn còn thấy nhớ nhung những sáng những chiều ngồi nhìn những cuộc trôi, và những tiếng động hờ, bước chân đi lạc của những người tiền sử còn vươn vấn với đương đại, cũng phải thôi, lũ chim đi trú mưa vẫn còn nấn ná nơi gò đống nhiệt đới hay ngay giữa miền tai ga ẩm ướt để lắng nghe thử các nhà thuyết lý thời nay đang nói gì về câu chuyện cũ của vũ trụ hấp dẫn, nó là một thứ tàng thư các, chỗ chứa, tàng ẩn của tri thức nghìn năm, trăm năm, huyền thoại hóa, vật thể hóa, rồi duy lý hóa, rồi số hóa, tôi ra đi vào một ngày cứ tưởng không có gì để nói, vẫn chọn đi bằng ngựa nòi phương đông để dễ nghe thấy những gì diễn ra trong cuộc hành trình, ô lại đang có cải cách trong cộng đồng các vị thần cổ đại, con ngựa nòi phương đông của tôi cứ nhảy chòm lên như thể đang có thứ chướng ngại vật nào đó ở trên trời, thời thần của các vị thần đã qua lâu rồi, tôi nghe có tiếng thét giận dữ và có dáng người cao lớn bước ra khỏi đỉnh Ô lim pia cổ kính, có vị thần nào đó đang  rời bỏ thế giới của mình chăng, nhưng bạn có nhìn thấy một cuộc mất mát rất lớn hay không, có giọng nói của người nữ, tôi nghe thấy có giọng nói sang trọng của một người nữ cất lên từ chốn kinh thành đổ nát, con ngựa nòi phương đông của tôi có vẻ ngần ngại khi phải dẫm lên những gạch đá rêu phong, quả là thế giới đã rã ra thành những vật thể buồn, tôi cột ngựa vào cõi hoang vắng, và thử chờ có một thứ phép màu lịch sử  nào đó hay không, và đó chỉ có thể gọi là một tai họa, bạn ạ, người nữ ấy có thể nói là một mệnh phụ phu nhân của một thời hoàng kim nào đó, nàng đẹp một cách hoang vu, và vẻ trừu tượng trong ánh mắt ấy như thể một thứ thế lực  khiến người ta không thể không nghĩ ngợi, xin chào, mãi tới lúc ấy tôi mới nói lời chào, và biết câu nói của nàng vửa rồi không phải là về thứ phép thử lịch sử mà về cái biến cố lịch sử đã biến nàng, một mệnh phụ phu nhân, thành kẻ lạc loài, đó đã là thuộc luật lệ nghìn năm rồi ạ, tôi nói, rất thật lòng, nàng nhìn tôi  với vẻ biết ơn, rồi sụp xuống đống đổ nát, hết thảy cứ dịch chuyển mãi dịch chuyển mãi cho đến chỗ trống không, nàng nói như thể giọng điệu của một nhà triết học thời mạt vận, rồi biến mất vào cõi  hoang vắng, tôi cảm thấy hơi mệt, cũng sụp xuống cõi hoang vắng, thiếp đi, tôi ngủ cho đến sáng hôm sau mới thức dậy, thấy con ngựa nòi phương đông của tôi đang đứng nhai nước bọt, và chẳng còn thấy mặt trời lên,

 

giã 16 PM  22.7.2021

[trong  Ở NHỮNG ĐƯỜNG BIÊN]