nuối tiếc và lãng quên [7]

đánh thức tôi là một người con gái [tôi biết là nàng, nhưng vì còn ngái ngủ nên tôi chưa thể nói gì] ông đã ngủ suốt mấy trăm nghìn năm, nàng nói, tôi bước ra khòi một giấc mơ dài đến tận thời con người chưa tìm ra lửa, đang chu kỳ băng tuyết cuối của kỷ băng hà, chu kỳ wurm, giá buốt, các đồng cỏ xa van đang bị đẩy lùi xuống phía nam, tôi và nàng vượt qua sa mạc Sahara vào những ngày giá lạnh, để trốn khỏi loài ruồi tse tse gây bệnh buồn ngủ chết người tôi với nàng cùng bè bạn chúng tôi phải rời bỏ châu Phi, nơi chôn nhau cắt rốn, tiến về phương bắc, đêm Sahara kỳ diệu đến kinh ngạc, tiếng gió trải qua biển cát như thứ tiếng thở bí ẩn của nghìn năm, và sắc màu tro bạc của đêm như thể tấm phông màn vĩ đại của trời đất đang mở rộng đến cõi tận cùng của nhận thức, chốc chốc nàng dừng lại, đứng vào lòng tôi, ra hiệu rằng nàng đang yêu tôi, tôi cũng ra hiệu là tôi cũng đang yêu nàng, trên bầu trời trên đầu chúng tôi có lẽ là lũ sếu đến từ hồ Chad vĩ đại đang thả những tiếng kêu rộng lượng uyết…uyết…lại đây, Suleiman, hát cho tôi nghe nào… em cứ chất đầy tội lỗi đi, bao nhiêu cũng được, thượng đế sẽ bớt thịnh nộ em, đừng sợ, tôi cứ muốn đọc to lên những câu thơ tình ái đắm chìm trong nhan sắc giai nhân và men rượu của Abu Nuwas tài hoa của Ba tư cổ kính, nhưng chợt nhớ là bấy giờ, ngoài ánh mắt và cử chỉ đôi tay, chúng tôi chẳng có một ngôn ngữ nào khác, bước đi trên chiếc cầu Gibraltar [eo Gibraltar bấy giờ là cầu nối Maghred, nơi mặt trời lặn của châu Phi, với Iberia, doi đất tai ương của châu Âu] cứ nghe như có nước chảy dưới chân, trò chơi của tạo tác, đống cứng, và tan chảy, chỉ là tưởng tượng, tôi và nàng và bè bạn chúng tôi là đang bước trên dãi đất hẹp vừa mới nổi lên trong đợt biển lùi, dãy Atlas dọc dài miền Maghred phong nhiêu đã thực sự ngăn cách chúng tôi với châu Phi, nơi chôn nhau cắt rốn của chúng tôi, khi bước vào hang động Antamira trên doi đất Iberia tai ương là chúng tôi đã xa quê hương mấy chục nghìn năm, và phải thêm mấy chục nghìn năm nữa mới qua được phía bên kia ngọn Pyrenees, mãi những nghìn năm sau người ta gọi là đất Gaul, xứ con gà trống Gauloir, còn bấy giờ đồng cỏ xa van đang trải rộng, chúng tôi đi săn sư tử, bò rừng, tuần lộc, giữa tôi và nàng tình yêu đã chuyển sang một đoạn khúc tinh tế hơn, tôi đã nhìn thấy lòng thủy chung trong những nhịp đâp nơi trái tim nàng, và nàng thì biết được niềm xúc động trong ánh mắt tôi, một người bạn đã vẽ tôi và nàng lên vách hang Lascaux ở đất Gaul, nhưng chẳng hiểu sao những trăm triệu năm sau chỉ thấy những nhà chép sử nói đến mỗi con tuần lộc trong hang động Lascaux, có nghĩa, có sự nhầm lẫn hay thiếu sót nào đó trong quan điểm sử học, còn chúng tôi thì không nhầm lẫn khi quyết định phải di chuyển đến miền trù phú phía bên kia eo Bospho, miền đất về sau các nhà chép sử gọi là vùng lưỡi liềm phì nhiêu Tây Á, đồng cỏ xa van trải rộng quanh hồ lớn nước ngọt những trăm triệu năm sau mới thành biển Chết [ biển Đen] cá trên hồ, các loài động vật trên xa van, hồ nước ngọt là cái bẩy săn thú, chúng tôi sống thành bầy đàn để đuổi con voi ma mút hay con sư tử mắc lầy trên hồvà chia xẻ cho nhau từng miếng ăn từng nỗi buồn vui [một người chết cả bầy đàn khóc, thứ bầy đàn những trăm triệu năm sau phân hóa thành những dân tộc, thành những phe cánh, phe đảng với bao nỗi thống khổ ] chúng tôi đã làm được nhà ở bằng xương và da lũ voi ma mút, chấm dứt thời hang động, suốt mấy nghìn năm chúng tôi ngồi trong những ngôi nhà định mệnh nghe cá quẫy trên hồ, nghe chim hót trên ngọn Ararat, lửa, một ngày trong thứ niên đại tính bằng nghìn năm, chúng tôi đã gọi được tên thứ vật thể đang hiện diện trên khắp các ngọn núi lớn trên mặt đất, lửa trên dãy Andes, lửa trên dãy Rocky Mountains, trên Alps, trên Atlas và Hymalaya [xin cám ơn các hỏa diệm sơn và cám ơn phong ba sấm sét] chúng tôi ôm nhau hò reo, nhảy múa, tư dưng chúng tôi biết hát, như thể đang nhớ lại những điều gì từ lâu đã thuộc về mình, em yêu ông nhiều lắm, tôi cũng yêu em nhiều lắm, lần đầu tiên chúng tôi nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ của con người [thứ ngôn ngữ những trăm triệu năm sau phân hóa thành những lời giả dối, lừa dối], băng kỳ wurm kết thúc, băng tan, nước biển Giữa [Địa trung hải] phá eo Bospho tràn qua hồ lớn nước ngọt cuốn đi cuộc sống bè bạn tôi, cuốn đi người con gái tôi yêu, tôi ngẩn ngơ nuối tiếc một đoạn đời đẹp như những dải lụa mềm trải dưới bước đi nhân thế, hào sảng thi ca, triết học, tôi còn đang ngụp lặn trong cơn lũ thì nàng gọi tôi, ông vừa nói ra những lời thành thật, nàng nói, nhưng những sự việc cứ như chẳng ăn nhập vào đâu chẳng có lý lẽ nào cả bỡi đó là giấc mơ, tôi nói, em biết, nàng nói,

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.