nuối tiếc và lãng quên [5]

rồi bỗng nàng gọi được tên con sông, gọi được tên những dòng sông, bỡi những trăm triệu năm trước tổ tiên nàng đã gọi được tên những con nước chảy ngang qua mặt đất, nó là trí nhớ bầy đàn, rồi bỗng nàng gọi được tên buổi hoàng hôn, lãng đãng cánh chim nhớ núi, những đám mây lơ đễnh bóng đêm, và thứ sắc màu của vô định, và lặng lẽ một chút âm vang vô bờ bến, lặng lẽ một chút nắng cuối ngày, bỗng nàng gọi được tên thứ vật thể đang chen giữa cái đang lặng lẽ qua và cái đang lặng lẽ đến, hoàng hôn, nàng đã gọi được tên hoàng hôn, bỗng nàng có được thứ năng lực ấy bỡi những trăm triệu năm trước tổ tiên nàng đã hóa giải được khoảng cách tưởng chẳng bao giờ hóa giải được, tổ tiên nàng đã bước vào được những cuộc trùng phùng của các vật thể, tự những trăm triệu năm trước tổ tiên nàng đã nhìn thấy được buổi giao thoa của trời đất, và gọi tên nó, có thể, khi  nhìn thấy bóng đêm đổ xuống, tổ tiên nàng cất tiếng réo gọi những người thân bước vào hang động, chỉ thế, và sau đó, thứ năng lực tiếp cận ấy hòa vào dòng chảy bất tận, trí nhớ bầy đàn, nhưng sự thể khi đến lượt nàng có thể trở nên rộng lớn hơn, ngoài việc gọi được tên hoàng hôn có thể nàng còn cảm thấy buồn, rất buồn, có thể là một thế giới đang tồn tại không như ý muốn của nàng, trí nhớ bầy đàn khi truyền tới nàng trở nên phong phú và phức tạp, rồi bỗng nàng thấy tức giận khi có kẻ khác lấn chiếm chỗ ở của mình, nàng biết tức giận bỡi những trăm triệu năm trước tổ tiên nàng đã biết tức giận, những trăm triệu năm trước có thể tổ tiên nàng quát lên, đồ tham lam, khi có kẻ đem hạt ngô trỉa lên nương rẫy của mình, có thể tổ tiên nàng đã đánh chết kẻ tham lam, và sau đó, có thể, chẳng có chuyện gì nữa, nhưng khi đến lượt nàng thì sự thể có thể chẳng còn đơn giản, những khái niệm mới nảy sinh, xâm lược và chống xâm lược, những sự thể như những đám mây u ám luôn phủ lên cuộc tồn sinh, lòng căm thù kẻ xâm lấn đất đai được thiết lập trên tình yêu xứ sở, tình yêu bầy đàn khi truyền đến nàng thì trở nên rõ ràng, minh xác và vĩ đại, nền tảng của trật tự thế giới,

 

và, rồi bỗng nàng nhìn thấy một hòn đảo, nàng nói với tôi là nàng đã nhìn thấy hòn đảo, và nàng phải đi, tôi biết đấy là giọng nói của thời gian,

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.