nuối tiếc và lãng quên [4]

tôi trở lại ghềnh đá thấy lũ cua biển đang công kênh nàng trên cát, mỹ nhân hề, chẳng ngại gian khó, lũ cua đọc thơ ai vậy nhỉ, tôi biết những huyền thoại đương đại có những hàm nghĩa khác, sự bùng nổ thao thức về một thế giới các vật thể cùng tồn tại bình đẳng giữa thứ âm vang dai dẳng của cuộc tiến hóa không hề có kết thúc, như đứa trẻ, nàng cứ gào lên khi thấy tôi mặc áo tu sĩ, tôi tả cho nàng nghe những đoạn khúc hiểm nguy, sự thể là một cuộc đánh cắp mang tính hiệp sĩ, tôi là hiệp sĩ của cuộc đời em, nhưng là hiệp sĩ phải mặc áo khất sĩ, những môn đệ của phật giáo tiểu thừa, mới có thể lang thang vào chốn hoàng cung, tôi phải vào tận phòng nàng ở hoàng cung để lấy các thứ trang phục cho nàng, ngay lúc mới gặp thấy nàng chỉ mặc mỗi bộ quần áo trên người tôi đã nghĩ ngay tới điều này, tôi tả cho nàng nghe trên đường đến kinh thành tôi đã làm cách thế nào để lẻn vào một tịnh xá lấy cắp áo nhà tu mặc cho thế gian nguyền rủa, cả đêm ngồi giữa hoàng cung chuyện trò với quan thị vệ, nghe đám nữ tì của nàng đùa giỡn suốt đêm, tôi cứ muốn sang vặn cổ đám người vô liêm sỉ, làm sao nàng bỏ hoàng cung ra đi bọn họ không buồn nhớ lại đùa giỡn thâu đêm, nhưng làm sao đang đêm một tu sĩ lại độn nhập vào chỗ ở của lũ con gái, tới lúc đó tôi mới thấy là mình đã sai lầm, sáng ra, không thấy quan thị vệ đâu cả, tôi chạy một mạch đến chợ kinh thành mua các thứ áo quần giày mũ cho nàng, như đứa trẻ, nàng nhảy nhót reo vui khi trông thấy quần áo mới, chẳng lẽ ông phải khổ suốt đời vì em, nàng nói, tôi giật mình về sự thể đang diễn ra, thì ra là nàng đã dứt áo ra đi, em quyết định từ bỏ hoàng cung để đi với tôi sao, tôi nghĩ, và cứ thấy hoảng hốt trong lòng, phải có một sự liên quan nào đó giữa quyết định của nàng và những gì tôi nghe được ở quan thị vệ, tôi không biết, và cũng không muốn biết, có một điều tôi phải biết ơn cái tịnh xá đã giúp tôi vào được hoàng cung một cách bình yên, xin cám ơn thế giới, tôi nói, và cởi chiếc áo khất sĩ đặt lên ngọn sóng, biển sẽ mang lời ông đến mọi nơi, nàng nói, lời nói của nàng lập tức khiến tôi trở nên mạnh mẽ khác thường, bất chợt tôi không còn cảm thấy nỗi sợ hãi nào, tôi sẽ không còn chạy trốn cuộc sống, đêm đầu tiên ở ghềnh đá tôi có cảm thấy bất tiện, phải mất hằng trăm triệu năm sóng biển làm công việc bào mòn mới tạo được cái hang đá nơi ghềnh đá chỉ vừa đủ cho hai người nằm, để cho thế giới nhìn thấy chúng tôi hoàn toàn trong sáng, tôi và nàng đã ra cách chúng tôi  nằm duỗi chân về hai phía và hai đầu cụng vào nhau, những hòn sỏi nhẵn thín nằm lặng lẽ dưới lưng tôi, và thứ ánh sáng màu nhũ bạc trong hang, và cả những âm vang của biển đang tràn vào hang, thứ quá khứ đầy bí ẩn ấy bắt đầu tác động nhận thức của tôi, vào khoảng nửa đêm những cơn sóng lớn bất chợt ập vào bờ, biển động, nàng gọi tôi hỏi đã ngủ chưa, tôi nói chưa, em vừa nhìn thấy một hòn đảo, và giờ thì em phải đi, nàng nói,

Leave a Reply

Your email address will not be published.