Nơi vầng trán thế kỷ có quá nhiều nếp nhăn

 

Mario Chichorro [Portugal, 1932]

 

 

hãy đi [thôi] bỡi chỉ cách này bạn sẽ được nhận vào cuộc đồng hành của những chiếc sọ người lạnh lẽo/ go because only in this way will you be admitted to the company of cold skulls/ ZBIGNIEW HEBERT/ SỨ GIẢ CỦA NGÀI COGITO

 

rồi những cơn mưa tiếp tục nhuần gội đất đai, sáng ra ta lại thấy mình đứng giữa bầu trời rộng lớn, nghĩ ngợi, luyến tiếc, hay đợi chờ, nơi vầng trán thế kỷ có quá nhiều nếp nhăn, ta nhìn thấy ở đó những câu chuyện viết bằng bụi, những câu chuyện về một ngày của nhiều người hay của một người, một người đang bước trên ruộng đồng thấy bóng mình cứ ngã theo những luống cày mới vỡ chợt nghĩ đến việc cả người cày cả lũ bò kéo cày đều đã sắp già, cuộc đời phía trước cứ giống chiếc bóng, một người khác đang đuổi theo những hình ảnh tìm thấy được trong cuốn cổ thư được chép từ nhiều thế kỷ trước, gọi là những mục tiêu cao nhất, vừa lao về phía những hình ảnh vừa gào lên thứ ngôn ngữ của kẻ cuồng trí, mới hôm qua nàng đã nói với ta, rằng mặt đất ở đó đang mệt nhoài vì giá rét, những kẻ vô gia cư đến từ phía bên kia biển đang giắt díu nhau đi về phía tây để tìm những miền đất ít gió tuyết hơn, rằng năm nay mùa đông đến muộn, nàng nằm dài dưới những cơn mưa tưởng tượng về các thành phố thời cổ đại, các ancient city, thành phố nàng đang sống hơn hẳn các ancient city, nhưng người ta đang nhổ hết các cây cổ thụ vốn được trồng trên các đường phố tự nhiều thế kỷ trước để trồng lại những loài cây theo quan niệm về cái đẹp của bọn họ, có nghĩa phải đợi mười lăm hai mươi năm nữa mới có thể đi trên các con đường có bóng mát của cây, ta cứ nghĩ ngợi miết về cái thế kỷ con người tàn nhẫn với cả cây cỏ, đất đai, đêm, lũ dế ở dưới lưng ta ra rả thứ giọng điệu như chẳng nể nang ai, này, lũ côn trùng vô học đừng tưởng lúc ta phải nghĩ ngợi về mảnh đất ta đang sống lũ các ngươi đắc chí hát ca, ta nằm im, thét, nhưng chẳng ăn thua, lũ dế cứ tiếp tục ra rả dưới lưng ta.

 

 

[trong Ở Phía Đông Tôi]