những ý nghĩ màu khói

 

em, đứng nơi sông nước miền cố thổ ta cứ thấy mình như ngọn khói lam chiều bay lên từ những mái rạ năm xưa, những ngọn khói mang hình thù  cuộc trường kỳ tìm kiếm, suốt những nghìn năm qua con người nơi mặt đất là luôn đi tìm cho mình một khoảnh trời luôn có lũ chim trời sãi cánh giữa những trùng điệp mây bay, ngay tự thuở vừa ra khỏi cuộc tử sinh băng tuyết là con người nơi mặt đất đã bắt đầu cuộc tìm kiếm,  đứng nơi sông nước miền cố thổ ta cứ thấy mình như ngọn khói lam chiều bay lên giữa nỗi nhớ nhung, nỗi nhớ về  kẻ ra đi tự nửa mùa thu cũ, em, nỗi nhớ nhung là thuộc về những khoảnh khắc của tạo tác, là dòng sông chảy qua buổi chiều thu có ai đứng ngắm xác lá trôi, mùa thu đang rụng xuống nhân gian  hình thù của tàn rữa, xin hãy ngừng lại đi chuyện lá rụng, ai nói trong niềm luyến tiếc hay là ta đang nghe thấy những âm vang vọng lại tự thuở dòng sông mới bắt đầu cuộc chảy qua mặt đất, em, nỗi nhớ nhung là thuộc về những khoảnh khắc của tạo tác, là ngọn gió chợt thổi về từ  trùng điệp núi non, hay là mùi hương thoảng lại từ  những loài hoa dại ven đường, những ngọn gió hay mùi hoa cỏ, nhớ nhung là những khoảnh khắc ta bất chợt nhìn thấy hương thơm trời đất, bất chợt nhìn thấy vĩnh hằng trong dòng chảy bất tận của cuộc trường kỳ tìm kiếm, bất chợt nhìn thấy nhịp thở người yêu dấu của ta đang thở trong ta, em, đứng nơi sông nước miền cố thổ ta cứ thấy mình như ngọn khói lam chiều bay lên giữa nỗi nhớ nhung, có đủ cả,  trong những ngọn khói lam chiều, chỉ vắng thiếu em, người đi từ nửa mùa thu cũ, người có cuộc nghìn năm lãng đãng  như ta.

Leave a Reply

Your email address will not be published.