Những vầng trăng bặt dạng/Dưới bóng những cô gái tuổi hoa/French Fries

rồi tôi và nàng lạc nhau ở lễ hội Binche, chủ nhật, thứ hai, thứ ba tiến lại gần

thứ tư Lễ Tro, âm nhạc, nhảy múa và diễu hành, những kiệt tác của niềm vui, dường con người hôm nay muốn trả thù cho tổ tiên mình, những người ít được nghe nói đến sự hưởng thụ, lòng tham muốn, đức tin, một thời như chất gây cháy nổ làm cháy lên một vùng trời tây, chiến tranh tám mươi năm (1568-1648) đọng lại thành ba mươi năm (1618-1648) của tiêu vong và thù hận, dường con người hôm nay muốn làm cho miền đất tổ tiên để lại nhộn nhịp hẳn lên, nhảy múa với những tiếng guốc gỗ như thứ cách thức đánh thức đất dậy làm cho hậu thế phải nhớ không sót nỗi thống khổ nào của tiền nhân, rồi nàng đã tìm thấy tôi ở giữa đám hề nhí của lễ hội đang phân phát những trái cam ngọt ngào cho du khách, trời, em đã lặn lội đi tìm ông, nàng vui vẻ kêu lên, chỉ là vì cái từ ngữ ấy, tôi nói, từ ngữ nào, nàng lại kêu lên, em đâu biết mấy ngày đêm tôi đã ruổi theo một con chữ, tôi đi theo những người chiên khoai tây của Beigica, tôi đi theo món khoai tây chiên của Belgica, cuối cùng thì đã hiểu ra french không phải nước Pháp, mà đi với từ  fries, french fries, thành ra khoai tây chiên, tôi thuật lại cho nàng nghe cuộc truy đuổi một ngữ nghĩa vừa có tính sử học vừa có tính nhân chủng học, nàng không còn giữ được, cười vang, bấy giờ là tôi và nàng đang đứng giữa một vùng đất thấp của châu Âu để nghĩ ngợi về thứ quá khứ phong ba, chia cắt, rồi chia cắt, rồi lại chia cắt, cuối cùng thì những ngôn ngữ của con người cũng đã làm ra được những đất nước