Những vầng trăng bặt dạng/ Dưới bóng những cô gái tuổi hoa/ Họ làm thức dậy trong tôi nhiều thứ

 

quả tình là tôi đã cược cả cuộc đời mình vào chữ nghĩa, trong chén cơm ăn hằng ngày chữ nghĩa nói với tôi hạt gạo từ đâu đến, có khi là niềm vui, có khi là những giọt nước mắt của những người đã ngã xuống, đằng sau chữ nghĩa là những cuộc chuyển động thầm lặng, như những đám mây khởi lên từ nước sông hồ, hay như bỗng con nòng nọc bước lên khỏi nước rụng đuôi thành ếch nhái, vào một ngày mùa thu tôi đi gom hết thảy những nỗi buồn bã vào chữ nghĩa, giữa trưa, những người cày ruộng làng tôi xông vào nhà tôi giật hết những chữ nghĩa tôi vừa chép đem đốt đi, thì ra bọn họ sợ tôi lại ngã xuống cùng những nỗi buồn trăm năm vẫn phủ lên ngôi làng heo hút của tôi, tháng giêng, tôi định viết về màu hoa cải đang trỗ trong vườn nhà, nhưng cha tôi nói hãy gác chuyện đó lại, bỡi cơn mưa xuân vừa đổ xuống hôm qua khiến lũ sâu bọ đang mưu toan không chừa lại ngọn rau nào cho người làng, quả tình tôi đã cược cả cuộc tôi vào chữ nghĩa, có lúc trắng tay, ngồi khóc cùng trang giấy, năm tháng cứ thế trôi đi, sở dĩ tôi sống và viết được là nhờ những cô gái  ở trong làng đi ra đi vào gặp nhau hoài,  bọn họ là những cô gái trẻ  đi cào sò ở đầm nước mặn ở cuối quê tôi, tiền bán sò đôi khi lại đủ gạo nấu cho cả nhà trong cả ngày, bọn họ là những cô gái trẻ đi làm phụ hồ ở mấy thị trấn cách làng tôi những nửa buổi đường, sáng ra đi khi còn bầu trời sao trên đầu và tối về với mồ hôi mồ kê trên áo thì bầu trời sao trên đầu cũng đã sáng lên,  bọn họ là những cô gái trẻ đi làm công nhân ở mấy  xưởng dệt may xưởng xẻ gỗ xưởng gạch nung cũng mới mọc lên  ở cái thị trấn phía bắc làng tôi, cái triết học ưu việt về giai cấp công nhân cũng chẳng có đất đứng ở đó, bọn họ vui vẻ chỉ vì bỗng thấy mình vốn  là những cô gái bám với ruộng đồng lại được gọi là công nhân, mỗi lần gặp tôi thì bọn họ lại kêu to em xin chào anh nhà báo, thấy tôi làm công việc viết lách, ở làng tôi, từ già tới trẻ ai cũng gọi tôi là anh nhà báo, em xin chào anh nhà báo, mỗi lần nghe một cô gái trẻ nào đó trong làng chào tôi là anh nhà báo, tôi  im một chút, rồi đáp, xin chào em, và cứ thấy vui như thể vửa phát hiện được một thứ nghĩa lý nào đó của cuộc đời, quả tình là bọn họ đã làm thức dậy trong tôi nhiều thứ