Những tín hiệu của trắc trở

      

Hay đấy là chuyện thời của chúng ta?

 

Tôi cảm thấy rất khó khăn khi bước thêm về phía trước. Thế này là thế nào? Có nhiều người cùng đi với tôi kêu lên. Tôi cố bước thêm. Nhưng vô ích. Có cái gì đấy, thứ bóng tối đậm đặc, lầm than, hay là thứ khái niệm mông lung, tàn nhẫn, hay chỉ là thứ vật cản thô sơ, cặn bã của thời gian, tôi không rõ, nhưng rõ ràng là có cái gì đấy đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó khăn khi muốn bước thêm về phía trước. Không phải là những trở ngại như cơn mưa chiều làm chậm chân một chuyến đi, hay lỡ một chuyến tàu đêm cuối năm, hay phải ngồi lại ở phía bên này một triều đại đang đổ. Ta có thể khóc khi cần khóc. Nhưng ở đây không phải chuyện để khóc. Bỡi khóc chỉ là thứ cách thức biểu lộ tinh thần hết sức thông thường. Ở đây còn hơn cả chuyện biến cố, bỡi biến cố cũng chỉ là những bất thường có tính cách bình thường. Lúc mặt trời đứng bóng, giờ có những tên gọi khác của thời gian, ngọ, hay ngọ thiêng, tôi có cảm tưởng như toàn thế giới đang quì dưới ánh mặt trời gay gắt nhất trong ngày để nguyện cầu, nghi lễ chỉ diễn ra khi con người đang cận kề với hủy diệt.

  Ô hay
             Trăng chết
             Mùa tàn                        
             Lá cỏ gục ngã dưới mặt trời…

Dường khắp mặt đất đang ngân lên thứ tâm kinh có dư vang như thể đang ở đâu đó sau cuộc tàn phá. Nhẫn nại và thành kính, bỡi tôi có cảm tưởng như hết thảy đang dốc hết tâm sức để biểu lộ sự mong muốn tối thượng: hãy cho chúng tôi bước về phía trước. Tôi cứ thấy trước mắt tôi đầy ắp những hình bóng về vô ưu, bất tử, những mong ước thường xảy đến với con người trước khi phải rời bỏ chốn cũ. Hết thảy những người cùng chung đường với tôi cũng đang nằm rạp xuống mặt đất để lắng nghe. Vào lúc xế chiều tôi nghe thấy rộ lên những lời tỉ mỉ, chân tình, đầy sức thuyết phục về mặt trời mặt trăng, về các hành tinh vừa khám phá được, về cấu trúc xương cốt của các loài có tư duy và không có tư duy, về sự an bình vĩnh cửu cho toàn thể nhân loại, dường các khoa học trên mặt đất đang ngồi lại với nhau ở đâu đó để soạn thảo thứ hiến chương mới mẻ nhất của thời đại. Tôi vùng đứng lên trong niềm hân hoan khôn tả. Và bước tới. Nhưng tình hình vẫn diễn ra như cũ. Có cái gì đấy thật thô bạo, tàn bạo, như ám khí của ngu xuẩn tích tụ trong lịch sử đang làm tiêu tan những hình thù đẹp đẽ của phía trước vừa mới hình thành trong ý thức của tôi. Hãy cho chúng tôi bước về phía trước. Những người cùng chung đường với tôi lại kêu lên. Tôi cứ có cảm tưởng mình đang đụng đầu vào thứ tường thành hình thành từ cuộc tha hóa của trí khôn con người.

 

Giã 18PM 4.10.2016

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.