những ngọn gió mang mùi biển mặn

 

em biết không, thì cũng mới hôm qua, những ngọn gió mang mùi biển mặn vẫn còn thổi về miền cố thổ, ta nghe như trong gió có cả những nỗi niềm thuở trước, ai đã đi qua suốt những thế kỷ đã qua, chân dẫm lên nghìn tăm tối, những nghĩ ngợi đôi khi như những đám mây đen không chốn nương thân, năm tháng nghẹt lời rối rắm, tiếng cười như thể thứ vật thể may mắn còn sót lại sau những đám cháy lớn do những thế lực man rợ luôn muốn cho mặt đất chẳng bình yên, em biết không, thì cũng mới hôm qua, những ngọn gió mang mùi biển mặn vẫn còn làm xao động lòng ta, mới hôm qua ta vẫn còn nghe thoảng trong tiếng gió những nỗi niềm, ai đó đang hăm hở bước về phía có tiếng nói của những vị thần chăm sóc niềm vui trần thế, ta nói cho lũ ngươi biết không dễ gì sở hữu được một cuộc tình có vẻ như ở bên ngoài trần thế, các vị thần nói, ta nghe lời ai đó tiếp theo sau lời các vị thần như thể niềm hân hoan được thốt ra giữa những vô vị của tháng năm, em biết không, thì cũng mới hôm qua ta còn nghe niềm háo hức đọng trong tiếng gió, háo hức bước về phía bầu trời có cuộc chơi cao sang và phóng túng của những đám sao trời lãng tử,  thì mới hôm qua là thế, nhưng em biết không, sáng nay, khi thức dậy, ta chẳng còn nghe tiếng gió, hết thảy là đều lặng yên, đám cây lá trong vườn lặng yên, lũ chim chóc trong vườn cũng lặng yên, ta nghe như hết thảy mọi âm vang đều biến khỏi mặt đất, đi hỏi cây lá trong vườn thì chúng bảo là gió đang trong cuộc trốn chạy, ta hỏi trốn chạy ai, chúng bảo không biết, đi hỏi mặt đất thì mặt đất bảo là gió đang trốn chạy mình, ta không hiểu lời của đất cho lắm, chỉ cảm thấy trở nên cô độc, vô cùng cô độc,

Leave a Reply

Your email address will not be published.