Những ngõ ngách thời gian [8]

 

 

tháng chín, những cơn mưa lầy lội trí nhớ, tôi ngủ giữa những giấc mơ mùa đông có ai đó vừa mới mở thử những trang sử cũ giữa một ngày có quá nhiều tạp âm có lẽ là những giọng nói tích đọng thành chữ viết, người ta nói đủ thứ về quá khứ, người hát rong bỗng ngã chết giữa một sớm mai hồng hóa thành con chim màu nâu đêm đêm về đậu nơi tàng các thư ở kinh đô một vương quốc ông vua còn đủ chân tay nhưng phải đi xe lăn vì tàn tật trong nghĩ ngợi, hóa ra vẫn còn có kẻ giả mặc áo vải đi giày gai ngủ đất nói những lời lớn lao [đại ngôn] về tổ quốc mình, khi nói nước mắt cứ ứa ra, cốt là để cho những trước tác [văn chương hay lịch sử hay triết lý] của mình được người đời ngợi ca và được sưu tập thành sử sách, hóa ra có kẻ lại coi thế giới là cái lò chế tạo tin tức, cái lò khổng lồ được chế tạo ra bỡi đám nhân loại đang sống trong nó, yêu nhau cũng thành tin tức, giận nhau cũng thành tin tức, thậm chí, khi con người nghĩ ra được cách giết người tàn bạo, cũng thành tin tức, giữa những giấc mơ mùa đông tôi lại nhìn thấy em, tuyết rơi, và em, lũ gấu phương bắc vẫn thắc mắc hoài về chuyện tại sao tuyết vẫn rơi nhiều ở phương bắc, em vẫn bối rối giữa non nước nghìn trùng, hóa ra đương đại như thể thứ thi ca nhiều ý nghĩa và vô nghĩa, giữa những giấc mơ mùa đông dai dẳng, chì chiết, tôi vẫn nhớ là mình đang ở giữa những cuộc chơi nghiêm trọng và có vẻ không bao giờ dứt

 

giã  9.30 AM  4.5.2018

Leave a Reply

Your email address will not be published.