những ký ức vụn/từ một câu hát ru

Suốt quảng đời tuổi thơ của tôi có một sự việc chiếm khá nhiều nghĩ ngợi và công sức của tôi là làm sao nhìn thấy được lũ thỏ và mèo trên núi Chớp Vung.

Ngó lên hòn núi Chớp Vung thấy hai con thỏ nằm chung với mèo. 

Mẹ tôi đã ru tôi bằng câu ca ấy lúc tôi còn nằm trong nôi.

Ở hiên hè nhà tôi nhìn thấy núi Chớp Vung gần trong gang tấc. Nhưng bấy giờ tôi còn quá nhỏ, có ao ức mấy cũng không đến đó được.

Sao chỉ có hai con thỏ mà không nhiều hơn? Và có thật là người ta nhìn thấy chỉ có hai con thỏ nằm chung với mèo trên núi Chớp Vung? Tôi thắc mắc ghê gớm về chuyện số lượng lũ thỏ ở trên núi. Sức hiểu biết của tôi lúc bấy giờ cũng chỉ đủ để tra vấn về số lượng lũ thỏ liệt kê trong câu hát ru. Còn vì sao thỏ lại nằm chung với  mèo mà không nằm chung với một loài nào khác như chồn cheo chẳng hạn, thì bấy giờ tôi chưa đủ sức nghĩ tới.

Câu hát ru quả đã tác động rất lớn đối với  trí tuệ non nớt của tôi. Ngày nào thì tôi cũng ra hiên hè ngồi chờ sự xuất hiện của lũ thỏ và mèo trên núi Chớp Vung.  Và hầu như chẳng nhìn thấy bóng dáng lũ chúng.

Sự bức bách hiểu biết về thế giới của tuổi thơ là vô cùng to lớn. Tôi lại ra hiên hè để chờ xem sự xuất hiện của lũ thỏ và  mèo trên núi Chớp Vung

Ngó lên hòn núi Chớp Vung thấy hai con thỏ nằm chumng với mèo. 

Mùa hạ. Trời trong. Nắng rộng. Những ngọn cây trên đỉnh núi Chớp Vung như những ngọn đao chỉa vào nỗi đau của tôi. Nỗi đau không nhìn thấy được những vật thể tôi vô cùng ao ước được nhìn thấy.

Ngó lên hòn núi Chớp Vung thấy hai con thỏ nằm chung với mèo. 

Có một thứ triết học về tồn tại ẩn dấu trong thi ca đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi, huống hồ hồi ấy.

Mùa đông. Những cơn mưa phủ kín núi rừng. Ngồi ở hiên hè tôi nhìn thấy trời đất như đang đảo lộn trong cuộc dịch chuyển bất tận.

Có một hôm, coi như là ngày trọng đại nhất trong quảng đời tuổi thơ của tôi, mây trắng chợt vần vũ trên đỉnh núi Chớp Vung, và tôi thì nhìn thấy lũ thỏ và mèo từ mây trắng bước ra.

Tôi đi nói cho mẹ tôi biết lũ thỏ và mèo trên núi Chớp Vung là sinh ra từ những đám mây trên trời. Mẹ tôi tỏ ra rất vui mừng trước sự khám phá của tôi.

Nhưng những hôm không có mây vần vũ trên đỉnh núi Chớp Vung thì tôi chẳng nhìn thấy thỏ với mèo đâu cả. Rồi những ngày bầu trời trong vắt không mây lại diễn ra quá lâu. Lũ thỏ và mèo bặt dạng.

Tôi đau khổ vô cùng. Phải làm sao để lúc nào  cũng nhìn thấy được lũ thỏ và mèo ở trên núi? Nghĩ đến chuyện ấy, tôi buông tiếng thở dài. Và trời đất ơi, một con thỏ, rồi một con mèo, từ trong hơi thở của tôi bước ra, và leo lên đỉnh núi. Mẹ tôi vui lắm. Vì như thế là lúc nào tôi cũng nhìn thấy được lũ thỏ và mèo trên núi Chớp Vung.

Rồi chiến tranh lan đến làng quê tôi. Nhà tôi cùng với người làng đi lánh ở núi Chớp Vung. Rồi mẹ tôi bị trúng bom chết, chôn ở  chân núi.

Ngày nay, tôi biết chỉ là do sự tưởng tượng của tôi, cứ mỗi lần nhìn lên núi Chớp Vung tôi lại thấy mẹ tôi từ chân núi đi lên đỉnh núi nơi có lũ thỏ và mèo đang đùa giỡn. Và tôi lại không cầm được nước mắt.

Có một thứ triết học về tồn tại luôn ẩn khuất trong tình cảm con người đến giờ tôi vẫn chưa hiểu hết.

Giã 12AM 12/9/2015

Leave a Reply

Your email address will not be published.