Những ghi chú

 

   

tranh Jephan De Villiers/FranceSculpteur

 

 

 

 

nhưng sách Cổ Quái Tinh Hoa còn lưu giữ trong hồ sơ gia phả làng tôi có phần còn ẩn mật hơn sách Về Bản Chất Của Sự Vật của Lucretius  của nước La mã cổ đại, một cuốn bách khoa về những dị biệt thượng thặng trong nhận thức thế giới, một phổ hệ lạ lùng về các hiện hữu nền tảng, cái đại ngã bỗng nằm dài giữa hư không…’’ở đó, trùng phùng là còn khó hơn mò kim đáy bể, bạn chớ nói chuyện trùng phùng ở đây, là bọn ảo ảnh trò chuyện nhau [suốt ngày đêm chúng chuyện trò nhau] có vẻ như ai đó vẫn cố làm cho mọi thứ tản ra, rời ra, ai, chẳng ai biết, hay, bấy giờ tồn tại là những mảnh hồn rã ra trong nhịp điệu mệt mỏi của cuộc thương nghị có vẻ chưa thành giữa cái một và cái toàn thể [bọn kiếm sống bằng săn tin giả chạy nhốn nháo khắp nơi, và bọn chuyện ca ngợi và nguyền rủa chạy đến thọt chân cũng chẳng tìm ra được điều để ca ngợi hay nguyền rủa/ôi một thời của  rã rời mà giữ được tiết trinh] buổi giao thời, cứ gọi như thế đi, ồ, những chuyện của buổi cao sang, những vì sao ngấp nghé những nỗi niềm về sự hiện hữu, đã có thể gọi đó là một phương trời chưa nhỉ, dùng dằng một chút mây, dùng dằng một chút gió, một chút tiếng tiêu trầm giữa cõi hoài vọng ban sơ [vậy mà sau đó lại òa vỡ ra thành những bảng lãng vô biên/ ôi thế giới…thế giới] nhật nguyệt muốn dời chân đi nhưng vẫn còn thấy nhớ nhung, những bịn rịn buổi giao thời là thứ triết học bão táp bao gòm cả cái định tính lẫn định lượng [người đi cứ thấy nhớ buổi sớm mai có mây trắng trải ở trên đầu/ đếm thử thì chỉ thấy vô tận vô biên]  buổi ấy, bịn rịn là cái khiến cho trinh tiết vẫn cứ còn nguyên vẹn giữa các thứ phong ba biến động, mẹ của ta, dường có thứ cổ vật cổ sơ đang trên đường hoàn thiện nào đó đang cất tiếng gọi cái một, mẹ là mẹ của cái chaos, nhưng chaos lại là mẹ của mẹ, buổi ấy, một khoảnh thời không bất tận, cuộc sinh nở bất tận, mẹ của ta, tiếng nói của nỗi hoài nhớ, cứ giống như buổi chiều có ai ngồi đợi, cứ giả dụ vậy, bỡi buổi ấy đâu đã có sáng nào chiều nào, chưa có sáng nào chiều nào, nhưng cứ giả dụ có ai đó chiều nào ngồi đợi, con nước ròng, cá quẫy, mây bay, vượn hú, gió thổi, con chim bịp gọi buồn, hết thảy là đang lên tiếng gọi, hay, tồn tại chỉ là nỗi hoài nhớ khôn nguôi’’

 

 giã 9.30 AM  21.3.2021
trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG GHI CHÚ