Những đứa con thất thủ của đất [24]

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

 

 

có thể là chiếc máy bay oanh kích của người Pháp thực dân đi bắn phá đâu đó đang trên đường trở về khi ngang qua núi Mun tay giặc lái ấy bắn mấy phát xuống núi chơi, nhưng với đám dân đang chạy giặc chúng tôi nó là vô cùng khủng khiếp: người Pháp đã phát hiện ra chỗ trú ẩn của người làng chúng tôi và đang tiến hành cuộc bắn phá, cái phản ứng tất nhiên của những con vật sống là phải trốn khỏi cuộc truy đuổi của kẻ đang muốn tiêu diệt mình, ngay sau cái loạt đạn vu vơ ấy của người Pháp là cuộc tháo chạy của một bầy đang người đang tháo chạy, nhưng vừa rồi thì chỉ mới nghe tin người Pháp sẽ đổ bộ vào làng chúng tôi, nhưng lần này thì người Pháp đã chính thức bắn vào người làng chúng tôi, ngay trong cái buổi chiều sau loạt đạn vu vơ ấy, đám dân đang chạy giặc chúng tôi không nhà nào kịp gặp nhà nào, không người nào kịp nói lời nào với người nào, cái biến cố quá đỗi bất thường, chỉ trong cái buổi chiếu ấy hết thảy đám dân đang chạy giặc chúng tôi đã biến khỏi khu rừng chung quanh suối Rưng, có, bác Bốn Chỉnh ở bên kia suối Rưng có vẫy tay từ biệt chúng tôi khi cả hai nhà đều đang khăn gói lên đường, cha tôi gánh mấy ruột nghé gạo lừa mấy con bò cày đi trước dẫn đường, tôi gánh mấy bao thóc với lũ gà và mẹ tôi gánh nồi niêu lóc thóc theo sau, chỉ còn  đi  sâu vào trong núi Mun chứ còn biết đi đâu bây giờ, cũng là núi rừng ấy với tiếng chim hót tiếng suối chảy ấy nhưng chẳng giống chút nào với những lần tôi theo cha tôi vào đây nhặt trái rừng, cứ thấy buồn bã làm sao ấy, như thể chúng tôi không còn được sống bao lâu nữa, chiến tranh đã làm cho đứa trẻ vừa hoàn tất công cuộc bú mẹ đang chuyển sang tuổi thiếu niên là tôi cảm nhận về cái chết quá sớm, cả cha mẹ tôi lẫn tôi đều lầm lũi bước trên con đường rừng có quá nhiều lá mục, không ai nói với ai lời nào, chính là cái cảnh bỗng dưng mọi người như tắt mất hết ngôn ngữ đã khiến cho chàng thiếu niên đang bị tổn thương là tôi sớm có cái nhìn thế giới có vẻ u ám như thế, vào lúc mặt trời sắp lặn, chúng tôi đứng dưới bóng râm của một vách núi sầm uất cây cối và có rất nhiều hang động, chắc là nhà ta phải trú lại nơi này, cha tôi nói, chúng tôi gồng gánh và lừa bò vào cái hang núi lớn nhất, càng đi vào bên trong càng thấy mọi thứ hiện ra rõ hơn như thể là có ánh sáng từ đầu kia rọi vào, cả nhà tôi nín thở bước đi trên cái nền đá lạnh ngắt, rồi bổng thấy ánh mặt trời rọi trên đầu chúng tôi, hóa ra một cái giếng trời nằm ngay giữa hang tạo nên sự thông thương giữa bên trong hang và bên ngoài hang, trời đã giúp ta, cha tôi buột reo, cả nhà thở phào như thể vừa mới từ cõi chết bước ra, chúng tôi quyết định ở lại trong hang gần cái giếng trời ấy cho có ánh sáng mặt trời, để tránh sự phát hiện của máy bay Pháp, chúng tôi chỉ nấu nướng vào ban đêm, ban ngày mẹ tôi ở lại trong hang để coi ngó lũ bò và lũ gà, tôi và cha tôi ra ngoài cắt cỏ tranh cho bò, đi nhặt trái rừng cho lũ gà, xuống suống bắt ốc cá để làm thức ăn, lúc đầu chúng tôi trù tính lủ gà sẽ là thức ăn hằng ngày, nhưng bắt được ốc cá thành ra lũ gà vẫn còn nguyên cho đến khi quay trở về làng, cứ vậy, ngày lại qua ngày, củng không biết khi hết số gạo mang theo thì chúng tôi sống bằng cách nào, mấy bao thóc mang vào núi vẫn còn đó, nhưng chúng tôi đâu phải là gà ăn thóc để sống, các nước văn minh chế tạo được máy bay tàu thủy họ sẽ không tin khi nghe kể có một bầy đàn người ngay giữa thời đại văn minh đã sống như thế, đêm nằm trong cái hang núi lạnh ngắt nghĩ đến cảnh bầy đàn mình tan tác, chúng tôi khóc thầm, về sau, hình ảnh cuộc trốn chạy ấy thành thứ vết tích không thể nào xóa  khỏi trí nhớ tôi, cứ nghĩ chuyện một tên giặc lái bắn mấy phát đạn xuống núi chơi đám dân của một nước nhược tiểu chạy trối chết thì thấy cái thế giới này nó đểu cán biết bao,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9 AM  12.4.2022

[trong Những đứa con thất thủ của đất