Những đưa con thất thủ của đất [15]

tranh John McKie/ Anh 

 

 

15/  chính là người làng tôi biết rõ lai lịch của người phụ nữ buôn bán hàng cấm ở phía bắc huyện ấy nên mới để chị ta lui tới làng tôi như vậy, bấy giờ, một thương gia tới vùng Pháp chiếm mua các thứ này nọ về bán ở vùng kháng chiến là công việc vô cùng nguy hiểm, vì người kháng chiến có thể nghĩ người ấy là gián điệp của người Pháp, và ngược lại,  khó khăn vậy, nên hàng hóa trong những thương vụ như vậy là vô cùng đắc đỏ, lần trước, người phụ nữ ấy vào làng, nhà tôi đang gặp khó khăn, chẳng mua được thứ gì, lần này thì mẹ tôi vừa bán được một con heo lứa [heo thịt] chuyến này có họp quẹt lửa thứ tốt bà thím mua một cái dùng thử, chị bán hàng cấm có vẻ tha thiết, trời đất ơi, mua một cái quẹt  lửa mất đứt nửa con heo lứa, bấy giờ, ở làng tôi thường qui giá trị hàng hóa bằng vuôn thóc hay bằng heo gà, một thước vải ka ki bằng bảy vuông thóc, một cái quẹt lửa bằng nửa con heo thịt, hay một cái mũ nĩ bằng ba con gà mái đẻ, kể từ khi thần prometheus  mang lửa đến cho loài người cho đến hôm mẹ tôi mua được cái quẹt lửa là phải đến hăng tỉ năm [hoặc lâu hơn nữa, tuổi của các vị thần thường là không thể tính bằng thời gian nhân thế] trần gian vẫn quen với hình dạng cũ của thần là lửa bếp, tiền sử, hay hữu sử, có lẽ vậy, lửa bếp vần là bằng chứng xác đáng nhất về sự hiện hữu của thần, một người cả đời làm công việc nội trợ, mẹ tôi chỉ biết có mỗi thứ lửa bếp, nay, bà bỗng cầm trong tay một thứ công cụ làm ra lửa như vậy  thì làm sao không có sự xáo động to lớn ở  trong lòng, chị bán hàng cấm đi rồi, mẹ tôi đem cất cái quẹt lửa vào tủ, rồi cứ đi ra đi vào, nghĩ ngợi, trưa, mẹ tôi vẫn dùng lửa ủ sẵn trong tro bếp để nấu nướng, không hề động đến cái quẹt lửa mới mua, ngày hôm ấy cha tôi với anh Hai Lực đi núi Nung bứt mây về sớm  [mây là loại dây rừng dùng đan các  thứ dụng cụ dùng trong nhà] ăn cơm chiều xong trời sập tối, sao chưa thấy đèn đóm, mẹ thằng Lực, thấy nhà chưa thắp đèn, cha tôi nhắc, tôi cứ nghĩ thầm trong bụng nhất định mẹ tôi sẽ làm cho cha tôi với anh Hai Lực ngã ngửa ra [ngạc nhiên] khi mẹ tôi dùng cái quẹt lửa để thắp đèn, nhưng không phải, để thắp ngọn đèn dầu phộng, mẹ tôi vẫn dùng lửa bếp những ngàn năm qua nhân loại vẫn sử dụng, có một nỗi sợ hãi nào đó trong lòng mẹ tôi, nỗi sợ hãi trước hình thù quá mới mẻ của thần prometheus, hay là bà sợ dùng nhiều lần cái quẹt lửa sẽ cũ đi, thứ vật thể có giá ngang với nửa con heo thịt, tôi không biết,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
8.30 AM   30.1.2022
[trong tiểu thuyết đang viét: NHỮNG ĐỨA CON THẤT THỦ CỦA ĐẤT]