những bài tập viết của tôi [5,6,7]

5.

Đất Rừng Mua Hạ là đất cằn. Con người kéo cày suốt ngày đêm vẫn chẳng đủ miếng ăn.

Ông Hốt bảo :

– Giờ ta với Đuồng lên núi.

Đi năm mươi ngày đêm , hai người đẽo được năm mươi chiếc cày .

Bà Hốt bảo lũ gấu :

– Năm mươi con kéo năm mươi chiếc cày. Năm mươi con còn lại lo trồng sắn , đào sắn .

Chẳng bao lâu lũ gấu cày hết đất Rừng Mua Hạ . Sắn lớp lên xanh , lớp có củ.

Ông Hốt bảo :

– Chín phần rưỡi cho gấu. Chỉ để nửa phần cho ta .

Lũ gấu chạy trắng núi trắng rừng vì vui sướng.

Nghe lũ gấu đến kéo cày cho người , dân tứ phía đổ về Rừng Mua Hạ . Nhà ở mỗi ngày một thêm . Người đẻ mỗi ngày mỗi đông.

Noan vẫn ngậm sáo lá .

Lũ gấu vẫn tiếp tục cày đất sắn cho người.

Một ngày kia ông Hốt nói :

– Đây là làng Dúc, các người nghe chưa ?

Mọi người đều lập lại.

– Đây là làng Dúc .

Rồi tôn ông lên làm chủ.

            ( Con đừng hỏi. Vì mẹ chỉ nghe bà ngoại con kể, phía đông núi Nung ngày xưa có làng Dúc ).

 

6.

Bà Hốt là người to khoẻ , rất thoả lòng với vẻ đẹp khác thường của chồng.

Đầu ông Hốt là đầu dẹp. Mắt ông Hốt là mắt dọc. Đầu dẹp thì đốt đuốc tìm khắp làng chẳng thấy. Nói chi mắt dọc .

Ông Hốt ngó tới không qúa mươi thước. Ngó ngang không được. Chỉ cúi xuống để thấy đất . Và ngước lên để trông trời. Về chuyện này bà Hốt đã nói với chồng :

– Phía Tây là núi che khuất . Ba bề còn lại là đất nước của người khác . Mắt có nhìn xa được cũng chẳng ích chi .

Nhưng ông Hốt chẳng yên lòng về làng Dúc của mình . Đất Rừng Mua Hạ là đất sắn. Nhà nào cũng ao ước có chén cơm.

– Không được .

Đang trò chuyện với vợ, ông Hốt quát . Bà Hốt rất lo.

Ông Hốt nói :

– Sẽ chạy qua bên làng Dầm hết .

Bà Hốt hỏi :

– Ai qua làng Dầm ?

– Ăn sắn miết cũng thèm cơm, chứ ai .

– Biết rồi. Để nghĩ thử . Bà Hốt ngó thẳng vô mắt chồng rồi tiếp :

– Chỉ còn chui xuống đất. Với bay lên trời .

– Phải. Ta cũng đã nghĩ được.

Nghe tiếng cười của ông Hốt, lũ gấu tháo cày chạy hoảng loạn.

 

7.

Ông Hốt nói :

– Rào phải cao ngàn trượng. Hào phải sâu trăm trượng .

Cả làng lẳng lặng kéo lên núi Nung . Cả gỗ lim gỗ trắc . Cả cây lớn cây bé. Phải chặt hết cây của núi Nung mới đủ rào làng Dúc .

Lũ gấu lại phải kéo sang nửa núi bên kia.

Chẳng còn nghe tiếng sáo lá của Noan. Cả làng lại đi kéo cày, trồng sắn. Noan cũng đi kéo cày.

– Nó lớn rồi . Không thể ăn chơi mãi.

Ông Hốt nói .

– Phải. Không thể ngồi không, để kẻ khác làm cho ăn .

Bà Hốt cũng nói .

Ngày đi kéo cày. Đêm đi đào đất. Phải mất mười năm mới đào xong hào làng Dúc .

Ông Hốt nói :

– Nước phải đầy hào.

Bà Hốt nói thêm :

– Với ngàn con rắn thả vào nước nữa .

Cả làng lại lẳng lặng kéo đi tìm trái Sua để làm gáo múc .

Nhưng nước đâu để đổ cho đầy hào ?

Lại phải đào nữa . Cho tới lúc thấy được mạch nước , thì dân làng Dúc chỉ

còn phân nửa .

Đem được ngàn con rắn trên núi Nung về, lại mất thêm nửa số còn lại .

Có rào cao rồi. Có hào sâu rồi . Hào sâu lại có nước, có rắn .

Ông Hốt nói :

– Ai ra khỏi làng, Đuồng phải biết .

Đuồng là người giữ cửa .

Làng Dúc chỉ có mỗi cửa ra vào. Chỉ có Noan ra vào Đuồng mới không dám ngăn .

Leave a Reply

Your email address will not be published.