những ẩn dụ không hề cạn kiệt

Tôi chỉ hơi ngờ ngợ là đã gặp nàng ở đâu đó. Thì chẳng phải trong cuộc sống thường có những kẻ ở những phương trời khác nhau nhưng lại có khuôn mặt giống nhau đó sao. Nhưng nàng thì làm như thể tôi và nàng đã có bao nhiêu là kỷ niệm, vừa thẳm sâu, vừa bi tráng, vừa có vẻ như những sự tích kỳ vĩ.

 

Con chim lạc cất cánh bay lên khỏi đầm lầy, lạnh, và mơ hồ, lãng đãng, sương gió lãng đãng, những ý tưởng lãng đãng, những ý tưởng về sự hiện diện, mặt đất và bầu trời, những ngôn ngữ của cây lá, và của những sinh linh biết nghĩ ngợi.
Nàng nói như thể là lời tâm tình của tạo tác.
Còn tôi thì như đang lạc vào giấc mơ

 

Con chim lạc cất cánh bay lên khỏi đầm lầy, có tiếng nhạc ngựa ở đâu đó vọng lại, mặt trời vẫn soi rọi một cách quyến rủ, sự quyến rủ làm cạn kiệt những dự định, làm cạn kiệt những ước mơ, người kỵ sĩ trẻ tuổi bỗng xuất hiện giữa những cơn mưa của những hữu thể vô định, em đã chờ anh rất lâu, người con gái của dáng vẻ vô biên nói, đỡ người kỵ sĩ trẻ tuổi xuống ngựa, lau khô những vết máu cho chàng…

 

Nàng kể như thể những lời của buổi sáng buổi hồng hoang.

 

 

Những thương tích nó là hình dạng, là vẻ đẹp không thể thiếu được của tồn tại, là bản thể của sự thật, và của sự giả trá.

 

 

Nàng nói như thể những mô tả tỉ mỉ về tạo tác.
 

Có rất nhiều lũ rắn bám theo người kỵ sĩ trẻ tuổi, ôi những con rắn, hình thể của những hiện diện đen tối, và của những vắng mặt đen tối, những con rắn, định mệnh của vĩnh cửu, định mệnh của hôm nay và của mãi mãi về sau.

 

Nàng nói như thể những định nghĩa tỉ mỉ về tạo tác.
Còn tôi thì bắt đầu cảm thấy vui và sợ hãi.

 

Con chim lạc cất cánh  bay lên khỏi đầm lầy, rừng cây nguyên thủy  bắt đầu chuyển động trước một gương mặt mới của thời gian, một cuộc tình đã khởi lên giữa uyên nguyên, ngày ấy anh đã đến với em như giấc mơ giữa chừng. Nàng nói, cầm tay tôi, rưng rưng nước mắt. Không biết tình cảm có đánh lừa tôi hay không, tôi cũng cảm thấy rưng rưng muốn khóc. Tôi nói với nàng là tôi cũng biết có một cuộc tình đã khởi lên giữa uyên nguyên, một cuộc tình nghìn năm. Tôi nói. Và cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Đêm hôm ấy chúng tôi ngủ lại ở bờ con suối chảy qua rừng cây nguyên thủy. Nàng nằm xuống cạnh tôi, và thiếp đi một cách ngon lành như thể chưa hề biết ngủ là gì. Vào khoảng nửa khuya tôi thử choàng tay qua ngực nàng, thì thấy khỏa lên mùi trần thế. Rồi tôi cũng thiếp đi. Chúng tôi thức dậy vào lúc tờ mờ sáng. Dường như có dáng người cao lớn thấp thoáng ở phía đầu kia rừng cây nguyên thủy. Thế giới là cuộc tan hợp khôn lường, giờ thì em phải đi vì tạo tác đã lên tiếng gọi. Nàng nói. Và bước mau vào rừng cây nguyên thủy. Tôi bắt đầu rơi vào tình cảnh của một người không còn trọng lượng. Nàng khuất dạng đã rất lâu, rất lâu, nhưng tôi thì vẫn chưa thể trở lại với cuộc sống hiện thực.

 

 

Gĩa  18PM  12//11/2015

Leave a Reply

Your email address will not be published.