nhật ký những giấc mơ [1]

 

 

là con người thì ngươi có quyền tiếp tục
những giấc mơ của mình
LỜI CỦA CÁC VỊ THẦN TRÊN NÚI CÔ QUẠNH

 

[…]

Là đang mùa thu. Nơi núi Cô Quạnh có lắm hoa dại đang tàn. Em hỏi tôi  sao vẫn nghe tiếng chim tiếng suối, có đủ cả sắc màu của núi, mà vẫn thấy cô quạnh trong lòng. Thì núi là núi Cô Quạnh, em chẳng nhớ sao. Tôi nói. Và tự dưng tôi cũng nghe có nỗi buồn nào đấy đang xâm chiếm tâm tư mình. Ai lại đi nói với em, là khách, tâm tư chẳng mấy yên ổn của tôi. Hay là cứ thử ngồi lại chốc lác bên cuộc trò chuyện của chim. Tôi chợt nảy ra cái cách nhằm để cho em vui. Trên vòm  cây sâm thương bên bờ suối gần đấy, lũ chim áo xanh đang bàn luận chuyện đi trốn thu. Tôi nhìn thấy nơi ánh mắt em như đang ẩn dấu một nỗi niềm. Còn lời lẽ lũ chim thì cũng chẳng lấy gì làm vui. Mà ai  lại đem đặt nơi đây niềm cô quạnh để cho ngày nào anh cũng phải mang thơ lên núi. Em nói. Tôi nói là cõng, chứ chẳng phải là mang. Đem thơ lên núi là để cho núi bớt niềm cô quạnh. Còn tôi thì cũng vơi đi những rối rắm không thể không có trong cuộc đời này…

Leave a Reply

Your email address will not be published.