Người gõ cửa mùa đông

 

Tôi chờ một tiếng gõ cửa. Vẫn mưa bão đầy trời. Cơn mưa bão chết tiệt đã đến quá sớm. Mùa đông đã thật sự xảy ra. Mùa đông đầu tiên em nương tựa ở vùng núi rừng ấy. Tôi vẫn chờ một tiếng gõ cửa. Của người tôi yêu. Có vẻ cũng nóng lòng chẳng kém sự nóng lòng chờ đợi một khúc sử được chép lại cho sáng sủa hơn. Thì chẳng phải những khúc sử tăm tối đã ập xuống cuộc đời em. Những khúc sử tăm tối như thứ tai họa bỗng làm hoen ố một dòng đời tươi đẹp. Sự có mặt của em ngày ấy như một khoảnh ký ức sáng rõ nhất trong trí nhớ tôi. Ngày ấy em là ngọn gió buổi chiều hôm mát rượi thổi qua cánh đồng làng có tuổi ấu thơ của tôi nằm dài theo những luống cày mới vỡ còn mới tinh mùi đất. Ngọn gió buổi chiều hôm và mùi đất nuôi dưỡng đồng làng, nuôi dưỡng những kết tụ từ tiếng chim mừng hạt sương buổi sớm,   nuôi dưỡng những bước chân bờ cỏ, tôi bước đi trên bờ cỏ đồng làng cho đến khi trở thành chàng trai biết yêu, tôi bước đi trên bờ cỏ đồng làng cho đến hôm nhận ra em. Em. Bao nhiêu năm tôi vẫn yêu ngọn gió buổi chiều hôm mát rượi thổi qua bờ cỏ. Vẫn luôn thấy trong tâm trí tôi mái tóc em bay giữa buổi chiều hôm. Vào cái đêm mùa đông mưa bão đầy trời ấy, tôi chờ một tiếng gõ cửa. Để nhìn thấy lại dung nhan người   tôi yêu. Có vẻ cũng nóng lòng chẳng kém sự nóng lòng chờ đợi những khúc sử không còn tăm tối. Thì chẳng phải lũ ngông cuồng thế kỷ đã bán đứng đồng làng cho lũ quỉ vô thường, khiến em không còn nơi nương tựa. Em khóc nói với tôi vào một buổi chiều hôm rằng lũ quỉ vô thường đã dựng nhà máy chế tạo tiền bạc và quyền lực, chúng thâu tóm tiền bạc và quyền lực, chúng vung vãi tiền bạc và quyền lực, suốt ngày đêm đồng làng mờ mịt tiếng khói lửa vô thường. Em khóc nói với tôi rằng em chẳng biết nương tựa vào đâu. Tôi liền đem gửi em nơi những ngọn cây vông đồng trên con đường xuyên qua đồng làng. Vào những chiều buồn bã, tôi thường cố lắng nghe cơn gió buổi chiều hôm thổi qua những ngọn vông đồng trên con đường xuyên đồng làng. Vẫn cố hình dung mái tóc em bay giữa buổi chiều hôm. Nhưng em lại đến khóc nói với tôi rằng lũ quỉ vô thường đã đuổi hết chim chóc vẫn đậu trên những ngọn vông đồng vào những chiều hôm tắt nắng, đã không cho em thổi qua những ngọn vông đồng vào những buổi chiều hôm, hãy đi hết đi lũ ăn hại, em khóc nói với tôi rằng lũ quỉ vô thường đã thét vào mặt em và thét vào mặt lũ chim, em khóc nói với tôi rằng chúng đuổi em hôm trước sang hôm sau thì đốn sạch những cây vông đồng trên con đường xuyên qua đồng làng. Tôi vô cùng buồn bã đem gửi em ở vùng núi rừng phía nam làng tôi. Làm sao ngọn gió buổi chiều hôm thổi qua đồng làng lại có thể trú ngụ chốn núi rừng. Tôi biết vậy, nhưng chẳng còn cách nào hơn. Đêm nằm nghe gió núi gào, tôi thấy thương em ghê gớm. Ngọn gió buổi chiều hôm thổi qua đồng làng lưu lạc nơi núi cao rừng sâu. Bao nhiêu ngày đêm tôi vẫn chờ một khúc sử được viết lại cho sáng sủa hơn. Cho em, ngọn gió buổi chiều hôm, vẫn thổi qua bờ cỏ như thuở nào. Cho em vẫn đi lại trên cánh đồng làng như thuở nào.Vào cái đêm mùa đông mưa bão đầy trời, tôi chờ một tiếng gõ cửa. Tôi chờ em đến để nhìn lại dung nhan người tôi yêu đã lưu lạc nơi núi cao rừng sâu. Và nửa khuya hôm ấy, khi mưa bão vẫn đầy trời, em đã gõ cửa nhà tôi. Từ mưa bão em bước vào nhà tôi. Ướt sũng. Không phải nước mưa mà là nước mắt em làm ướt sũng áo quần em. Tôi nhìn em, cố nén một tiếng thở dài. Chúng đã bán đứng vùng núi rừng ấy, nên em đến để từ biệt anh. Em nói qua nước mắt. Điều tôi lo sợ bấy lâu đã xảy ra. Tôi nói tôi biết thế nào cũng có ngày này. Tôi nói. Và cũng không cầm được nước mắt. Chiều nay lũ quỉ vô thường đã đem xe cộ máy móc lên vùng núi rừng ấy đốn sạch hết những cây gỗ quí, đào xới hết những mỏ quặng quí, săn bắt hết những con vật quí, hươu nai chim chóc chạy bay tán loạn, em cũng hoảng hốt nấp nơi bờ suối, chờ đêm xuống, trốn lũ quỉ đến gặp anh. Em nói qua nước mắt. Tôi nói lũ chúng đã cướp sạch đồng ruộng rừng núi của làng tôi, nước của mưa bão không nhiều hơn nước mắt người làng tôi, sấm sét đầy trời không nhiều hơn nỗi tức giận của người làng tôi, tôi nói cái thế kỷ này tệ bạc với em, rất tệ bạc, chỉ mỗi ngọn gió buổi chiều hôm cũng không còn nơi để nương tựa, tôi nói rồi đây chúng sẽ bán đứng làng tôi, bán đứng người làng tôi, tôi yêu em biết bao, nhưng rồi đây sẽ không còn chỗ nào để hò hẹn, sẽ không còn biết tìm em ở nơi đâu. Em nói em cũng quẩn quanh trong cõi đất trời này thôi. Em nói và ràn rụa nước mắt. Vào những chiều hôm tắt nắng, anh cứ nghiêng tai lên mặt đất thì sẽ nhìn thấy em. Em nói xong lời ấy thì biến mất vào đêm mưa bão.

 

 

Giã,
8/2014
9/2016

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.