mùa thu [10]

tôi lặn lội tận nơi tận cùng của dịch chuyển để nhìn cho rõ gương mặt mùa thu, nhưng hoài công vô ích, cảm thức con người thật bé nhỏ trước dòng chảy bất tận của thời gian, chẳng bao giờ tôi nghe thấy đám cây trong vườn nhà tôi nói gì về mùa thu, đến mùa thu thì lá trên cành cứ lặng lẽ rơi, nhưng đâu phải hết thảy đám cây trong vườn nhà tôi đều rụng lá, điều đó có nghĩa cái chết của lá chỉ là nghĩ ngợi của con người, đến mùa thu của con người thì tràn ngập chữ nghĩa nói về sự ảm đạm của bầu trời, về nỗi buồn của chim, trong lúc lũ dế lại đi ca ngợi mặt đất ấm áp của mùa xuân, lũ sinh vật bé nhỏ hay lớn tiếng về đêm đâu có lời nào về mùa thu, mùa nào lũ chúng cũng chỉ thở than về thân phận  bé nhỏ của mình, vậy thế giới là gì nhỉ, tôi đi hỏi thử tạo tác, hãy vứt bỏ bảng danh mục ấy đi, danh mục về thứ thời gian đầy những ám ảnh về sự sống chết, dường như có ai đấy đang lên tiếng trong tôi.

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.