Một thí dụ về chỗ bắt đầu

tuổi thơ tôi đâu nhìn thấy hết, đấy là cuộc cấu trúc vĩnh cửu, con đường vào làng, một lần thôi, tổ tiên tôi trù tính, phải có một lối đi vào bầy đàn, một cuộc nhập vào, một cuộc bước vào, cái cách nhập vào, bước vào, là đi trên một con đường bằng đất, bằng cách phải cắm cây cọc đầu tiên xuống đất, và sau đó, là một con đường, một hành trình, tôi rất thích hình ảnh cắm cây cọc đầu tiên xuống đất, vào lúc mọi thứ trống không, có nghĩa chưa có dấu vết gì gọi là cư trú, thì lại có một người, ai, tôi không biết, nhưng phải có một người chứ, có một ngưới đứng nhìn trời một chặp, rồi quyết định cắm cây cọc xuống đất [cây cọc chắc là bằng cây rừng]  một cuộc định vị cho cuộc cư trú bầy đàn, thì đấy chẳng phải là thứ quyết định thiên niên kỷ hay sao, một lần thôi, từ phút ấy thì đã có một lối đi vào chốn ấy, chốn, về sau gọi là làng tôi, về sau, mới có thể nói là đám trẻ bọn tôi chạy nhảy ca hát trên con đường làng, tự phút giây cắm cây cọc định vị bầy đàn, hay là, tổ tiên tôi đã hiểu ra, rằng, mọi thứ từ đó mà ra, đất với nước, những nguyên sinh lừng lẫy: ‘‘thuở ban đầu của vạn hữu’’, đem cái ‘‘ thuở ban đầu của vạn hữu’’ vun lên thành con đường vào làng, nghìn năm con cò con vạc bay trên cuộc chuyển động hiển linh [ai không còn kính sợ cuộc chuyển động hiển linh của trời đất coi như đã chết, nếu có còn đi lại nơi mặt đất thì cũng chỉ còn là con vật người đi bằng hai chân] tháng tư, mùa hạ, bầu trời rực sáng trên đầu, bọn trẻ chúng tôi chạy nhảy ca hát trên đường làng, thì, ở nơi hàng rào hai bên đường, lá cây bồn bồn, lá cậy tiểu muội lấp lánh giữa con mắt đêm của mặt trời, tôi rất thích gọi ánh sáng của đêm là con mắt đêm của mặt trời, chứ còn gì nữa, trong ánh sáng của đêm, lũ giun dế cũng đang gọi nhau, gọi nhau hay là ca hát nhỉ, và cả đám côn trùng không bao giờ nhìn thấy mặt nhưng tôi vẫn mường tượng là có cái đầu thật to, nếu không, làm sao chúng lại có thể làm cho tôi không thể nhìn thấy chúng, trong lúc chúng tôi nhảy múa ca hát, thì những bầy đàn khác cũng đang vui vẻ ở hai bên con đường vào làng, mà cả đất dưới chân tôi cũng là bầy đàn, cả tôi, và cả những người khác, cho đến giờ, vẫn chưa biết có bao nhiêu cuộc sống bầy đàn ở trong đất, ngay cả, khi, tôi và người con gái trong làng, người tình đầu tiên của tôi, đêm mùa hạ, ôm nhau đứng trên con đường vào làng, đứng thật lâu, những vẫn không hay biết chung quanh chúng tôi là những cuộc sống đông vui,