Một cuộc chơi dai dẳng

Egon Schiele/Áo 

 

 

rồi, bỗng dưng, không hiểu sao, nhà cổ vật học X lại ra sức nguyền rủa đám nhà thời sự học,

 

bọn họ một lũ người vô liêm sỉ, ăn cơm đương đại nhưng đi ca ngợi chiếc áo lông cừu của một tay kiếm khách cổ lỗ sĩ,

 

nhưng kiếm khách là ai, thưa ngài X,

 

[cuộc phỏng vấn nhà cổ vật X của báo Chim Trời bắt đầu từ hình tượng một tay kiếm khách đã hết thời]

 

hắn, thôi cứ cho là một kẻ có chữ đi, nhưng chữ của hắn, nói thế nào nhỉ, còn cũ hơn thời chữ tượng hình, hay còn cũ hơn thứ chữ thắt nút bằng dây, một lời hắn nói ra tràn ngập rong rêu, sâu bọ, trong giọng ậm ờ rệu rã của hắn cứ nghe như phủ đầy ẩm mục, và, lũ sâu bọ thì đua nhau làm tổ, hắn cứ nghĩ mình là kiếm khách, có nghĩa, cứ tưởng vung tay lên là kẻ địch rơi đầu, có, cũng có một thời hắn làm mưa làm gió, nhưng chuyện ấy đã quá cũ, thời thiên hạ còn ngu muội, nên một kẻ ngu muội gặp may như hắn, cũng có thể cầm cây kiếm lên, cứ cho có lúc hắn là kiếm khách đi, nhưng đấy là lúc thiên hạ cũng chưa hiểu kiếm khách là những kẻ thế nào,

 

có nghĩa đấy vẫn là kiếm khách một thời, thưa ngài,

 

cứ cho là thế, nhưng chỗ phanh phui cho thiên hạ nhìn thấy không phải chỉ mỗi hắn, mà còn bọn nhà thời sự học theo ca ngợi hắn,

 

những người đã ca ngợi chiếc áo lông cừu của một kiếm khách,

 

phải, có kẻ trong bọn nhà thời sự học đã bỏ ra năm năm rồi mười năm để viết về chiếc áo lông cừu của hắn, bắt đầu từ cái vĩ đại của người nuôi cừu, này nhé, nắng hạn, đồng khô cỏ cháy, phải cõng lũ cừu đi tìm nguồn thức ăn và nước uống, hãy cố gắng vượt qua gian khổ để thấy ngày vinh quang các bạn ạ, người nuôi cừu nói với lũ cừu của mình, rồi ngã chết vì đuối sức, về sau, đám nhà thời sự học sau khi dùng lông cừu của đàn cừu ấy làm áo khoác cho hắn thì xếp người nuôi cừu vào danh sách những anh hùng thời đại, đám nhà thời sự học đã chép về cái lai lịch của áo lông cừu thế đấy, người nuôi cừu để có lông cừu làm áo khoác cho kiếm khách vĩ đại thế đó thì kiếm khách vĩ đại đến chừng nào, không còn gì để ghê tởm hơn, không còn gì để nói,

 

xin nói rõ hơn một chút, thưa ngài X,

 

ngôn ngữ đã bắt đầu thấy đuối sức trong mô tả sự hèn hạ, đã có những từ cũ, đê tiện, hay xấu xa, hay bẩn thỉu, nhưng tất cả những thứ ấy không thể nào diễn tả hết được cái cách bọn nhà thời sự học khom mình xuống để cho kẻ chúng tôn vinh bước đi trên lưng chúng, thời còn chế độ nô lệ thì kẻ nô lệ là bị người ta bước trên lưng, nhưng với bọn nhà thời sự học là được người ta bước trên lưng, các vị cứ thử đi tìm có bậc thiên tài nào giải thích được chuyện này hay không,

 

tức, đi hỏi thử vì sao không còn chế độ nô lệ mà con người thời này lại thích làm nô lệ như thế,

 

phải rồi, nhưng các vị chớ mất công đi hỏi bỡi chẳng ai trả lời được đâu, hay đấy chỉ là những phút thăng hoa của con vật người trong chúng ta, thăng hoa thành một con vật động vật hơn, ta không biết, chỉ biết tay kiếm khách hết thời, hắn, cứ ảo tưởng, và bọn nhà thời sự học thì cứ hèn hạ, nhưng những chuyện như thế thì đã quá cũ,

 

còn những chuyện không quá cũ là gì, thưa ngài X,

 

cuộc chơi cứ dai dẳng như định mệnh khắc nghiệt, người ta cứ muốn nuôi dưỡng phía trước bằng cách đập phá hiện thực, có thể cái phía trước ấy cũng rác rưởi như hiện thực, hay còn rác rưởi hơn hiện thực, bỡi, ai mà biết trước chứ, nhưng ý thức cứ mù lòa cho đó là miền hoa thơm cỏ lạ, người ta cứ tiếp tục nguyền rủa những ai không giống mình [không cùng cách nhìn thế giới với mình] như kẻ thù của mình, và, có thể cho đến lúc chết vẫn chưa nhìn thấy được cái phía trước ấy, nhưng vẫn cứ ca ngợi nó cho đến chết, ta nhớ, có lần đã nhìn thấy đám nhà thời sự học quì mọp xuống bên dưới thứ thần tượng chúng cố nghĩ ra, tương lai đã biến thành vị thánh hà hơi cho bọn họ có thể la to lên những lời chúc tụng, bọn họ ôm nhau chúc tụng, và khóc như thể những kẻ đang tử vì đạo, lũ thú rừng nhìn thấy hoảng hốt bỏ chạy bỡi cứ ngỡ đấy là thánh lễ săn đuổi con mồi, thì ra, phía trước của bọn họ là một con mồi,

 

lại xin nói cho rõ hơn, thưa ngài X,

 

cái phía trước cứ giống như một con quỉ, quyến rủ và tàn nhẫn, con người, có người nhìn ra bộ dạng của nó, nhưng có ngưởi tưởng là bông hoa đồng nội,

 

 

[trong Chỉ trên mép âm thanh]