Lũ biển

 

 

 

tôi, rác rưởi, và cơ man đổ nát trong cơn lũ biển giạt lên hòn đảo, một quang cảnh hoàn toàn ảm đạm [như có ai xé nát thế giới thành nhiều mảnh và ném lên hòn đảo] xác động vật có trí tuệ, xác động vật không có trí tuệ, cây cối, xe cộ, nhà cửa, gạch đá, bùn đất, tôi không biết những thứ cổ kính ấy từ đâu trôi giạt tới, từ các châu thổ sông Nil, sông Tigre, sông Ấn… hay từ các miền văn minh Ghana, Mali, Óc Eo, Đông Sơn, Dương Tử, Palmyra, Papuan, Maya… những rìu đá, cuốc đá, những mũi tên đồng, mũi tên sắt, những thứ vật thể cổ kính tôi từng nhìn thấy hình ảnh chúng trong các cổ thư hay nhìn thấy chúng ở những nhà tàng trử các hiện vật khảo cổ, cơn lũ biển đã tràn qua những phố thị, đồng ruộng, núi đồi, chạm tới những nền văn minh xưa nhất của con người, gần như quên hết những hiểm nguy vừa trải qua, tôi bị cuốn hút chăm chú vào đống văn bản hư nát đang vùi giữa những rác rưởi  bùn đất, bằng đất nung có, bằng thẻ tre thẻ gỗ có, bằng giấy cói giấy dó có, những ghi chép của thế giới, có lẽ bị cơn lũ biển cuốn đi từ những hầm mộ  các bậc quân vương, hay từ các tự đường của những dòng họ vương tôn, quí tộc, hay từ các tàng trử văn khố, tất cả đều bị nhàu ướt, rách nát, bể nát, không  đọc được, tôi cứ thấy mình bồng bềnh trên đám văn tự đang gặp nạn, có thể đó là lời của  một vì vua, vương quốc này mãi mãi là của dòng họ nhà ta, những tham vọng như những lệnh truyền được chép lên đất nung, có thể đó là những khế ước chiến tranh [những cuộc chiến trăm năm, ba mươi năm, hai mươi năm …] tạm ước ngưng bắn, hòa ước ngưng chiến, hiệp định hòa bình, có thể là những văn bản cắt đất, nhường đất, hay bán rẻ giang sơn tổ quốc cho kẻ thù của đám vua chúa hèn hạ, tôi ngồi lựa nhũng mảnh vỡ của quá khứ ra khỏi những rác rưởi trong tâm trạng rối rắm bất an, hóa ra lịch sử cũng giống cơn lũ biển cuốn đi nhiều thứ của con người, tôi biết cuối cùng là máu và xương còn lưu trong đất, không, nhất định đó là xương người lẫn với xương ngựa và xương lạc đà [ tôi cũng vẫn thường nhìn thấy hình ảnh chúng trong các sử thư về những cuộc chiến đẫm máu của loài người] bên cạnh đống văn bản đổ nát là đống xương người lẫn với xương đám động vật là vật cỡi của con người trong các cuộc chiến, cơn lũ biển đã lôi đám xương tàn ấy từ nơi nào vậy nhỉ, tôi không biết, từ sa mạc Ả Rập [ với xương người và xương lạc đà của đoàn quân Khalid tàn bạo vùi trong cát trắng trải dài phía đông sông Nill] hay từ các sa mạc Ba Tư [thì em vẫn thấy ta ngủ say cùng men rượu, những vần thơ của Omar Khayya với xương người và xương ngựa của đoàn quân Gengis Khan hung bạo cùng vùi trong cát sa mạc Maranjab hay Varzaneh] nhưng cơn mưa thình lình đổ xuống hòn đảo làm lộ ra cái xác tượng quỉ quái khiến tôi hoảng sợ, một cái thây ma bằng xi măng cốt thép, chẳng lẽ là hắn đã bắt người ta tạc tượng cho hắn, và đã bị cơn lũ biển kéo lên hòn đảo, gương mặt bành bạnh, ánh mắt bành bạnh, nụ cười bành bạnh, chính là hắn rồi, hắn nói với mọi người rằng hắn rất yêu sự yên bình của  thế giới, nhưng mới hôm nào hắn chỉ tay vào tôi, nói thật lớn, tao sẽ biến xứ sở của mày thành châu quận của tao, tôi quyết là  phải chôn hắn lại trong cát tôi mới thấy hết sợ, nhưng ông cụ từ ngoài biển bước lên hòn đảo bào tôi đừng chôn, cứ để thế cho mọi người nhìn rõ gương mặt dã tâm hèn hạ của hắn, giọng nói ông cụ vang cả hòn đảo, tôi biết ông đến từ một hội nghị thi ca, bỡi tấm phù hiệu đeo trên ngực áo của ông có dòng chữ : Cuộc nói chuyện thơ ở gác Kim Hoa.

Giã 15PM  26.3.2017

Leave a Reply

Your email address will not be published.