lâm thượng địa chí [những tin tức về một ngôi làng] -chim khuốc

 

                  khí thiêng sông núi nơi chôn nhau cắt rốn của tôi                                                    hun đúc nên chữ nghĩa của tôi

 

 

những thứ khác có thể không có, nhưng chim khuốc thì nhất định phải có trong sử làng, cha tôi cũng không ngờ có ngày tôi lại viết được sử làng, có những giấc mơ như ảo ảnh xa vời nhưng lại làm cho con người ta thấy yêu cuộc sống này hơn, rồi chim sẽ trở lại núi Mun con à, cha tôi nói với tôi lúc tôi đi theo ông tập làm nghề rừng ở núi Mun, chưa có gì cả, chỉ là giấc mơ, tôi đi núi Mun, qua khỏi dốc ông Thà là đến suối Ràn, lũ chim khuốc chỉ uống nước suối Ràn rồi bay đậu trên đám cây du ở hai bên bờ suối, cha tôi nói với tôi lúc tôi theo ông vào núi Mun để tập làm nghề rừng, ký ức như sắp trở thành những trang viết, nhưng sao chim khuốc chỉ uống nước suối Ràn, tôi hỏi, uống nước suối Ràn thì tiếng hót của chim trong như tiếng suối chảy, cha tôi nói, mà đã bao giờ cha nghe chim khuốc hót chưa, chưa, chỉ nghe ông nội con kể lại, còn ông nội thì nghe ông cố con kể lại, những trăm năm trước chim vẫn hót cho tổ tiên tôi nghe, tổ tiên tôi những người cày ruộng ở đồng Hóc và làm nghề rừng ở núi Mun, hết công việc ở đồng Hóc lại vào núi Mun, cha tôi đi cày và làm nghề rừng thì anh em tôi cũng đi cày và làm nghề rừng, một thế giới quan đã yên định trong nghĩ ngợi của cha tôi và của người làng tôi, hết theo cha học cày ở đồng Hóc lại theo vào núi Mun học làm nghề rừng, những buổi sáng trong rừng, có tiếng chim hót, có tiếng nước suối chảy, hóa ra thời tuổi trẻ của mình tôi đã không biết cha tôi đã dẫn tôi trở về thời hái lượm lung linh bước chân nắng gió, hóa ra tôi đã không biết loài chim là loài giống rất yêu cuộc sống của mình, cứ thấy có ánh mặt trời là chúng bắt đầu ca hát, nghe chim khuốc hót đang leo lên dốc ông Thà cũng thấy hết mệt, cha tôi nói với tôi những ngày tôi theo ông vào núi Mun học làm nghề rừng, rồi cha con tôi đi đẽo bắp cày, đẽo trạnh cày, đi hái lá nón, nhặt trái rừng, rồi chim khuốc sẽ về thôi con à, có chim khuốc về thì lũ chim núi Mun ca hát suốt ngày, rồi cha tôi lại nói về chim khuốc cho tôi nghe, sự dịch chuyển của chim khuốc trong nghĩ ngợi cha tôi cũng mơ hồ như chuyện đi tìm đất mới của con người thời tiền sử, tôi đi núi Mun, qua khỏi dốc ông Thà là đến suối Ràn, tôi chọn đi vào mùa thu là để nghe được sự chuyển động của núi rừng, lá úa, buồn, đám lá rừng đang chuyển màu, biểu hiện của ảm đạm, đang rụng xuống trong nghĩ ngợi của tôi những hình ảnh về tiêu vong và hồi phục, chiếc lá chết lại biến thành thi ca mùa thu, trong lúc tôi nghĩ ngợi về sự rắc rối của cuộc tuần hoàn thì nhất định phải có ai đó, có lẽ là đông lắm, đang sống trên mặt đất này với những giấc mơ, tôi đi núi Mun theo giấc mơ tổ tiên tôi để lại, chưa có gì cả, chỉ là giấc mơ, mùa thu ở suối Ràn có tiếng va chạm giữa những nỗi niềm của đám cua cá trên dòng suối, nghìn năm đám cua cá vẫn sống với những rong rêu rã mục nơi bờ suối, một bóng mây bay, hay bóng một con chim trời nơi dòng suối, biết đâu có thể là giấc mơ lãng tử của lũ cua cá, và ai biết, bờ đá có vẻ lặng câm, không nói, lại đang ấp ủ rất nhiều những nỗi niềm, tôi chợt thấy vụt qua ký ức mình một thứ gì đấy, khắc khoải và hoang vu, như là bóng chim, rồi cứ mường tượng, một cách không cưỡng nổi, một cách vô cùng náo nức, tiếng hót của chim khuốc: rừng Mun…rừng Mun.

giã  10AM 28.7.2017

Leave a Reply

Your email address will not be published.