không phải là con rắn buổi hồng hoang mà sự ngu muội còn sót lại

 

và những thế kỷ sau đó thì hằng triệu triệu con người đổ về những nơi chốn thờ tự vật thể thiêng liêng

những cuộc chiếm bái kỳ vĩ của con người như thể để nói với tất cả muông thú trên mặt đất

ta thì không phải như lũ các ngươi

thuở ấy là con người còn gần gũi với thiêng liêng

trời đất vẫn một màu huyền nhiệm trong từng nghĩ ngợi của con người

huyền nhiệm là luôn tồn tại trong từng bước chân đến đồng làng

là vẫn luôn nuôi dưỡng sức lực của cuộc dịch chuyển luôn bị giữ lại trong bước chân bước cùng lũ bò kéo cày trên ruộng

luôn bị giữ lại trong thứ khoảnh khắc tạo ra bỡi thứ thời gian được nói ra từ những tiếng kêu đòi của lũ vật nuôi gà heo

luôn bị giữ lại giữa những bờ tre đêm cứ vang lên những lời thở than của lũ sinh vật nhỏ bé nhất trong trời đất

những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em là tôi thường hay nghĩ ngợi về những thứ nhỏ bé nhất và những thứ kỳ vĩ nhất trong trời đất

thì chẳng phải kỳ vĩ hay sao khi hằng triệu triệu con người lặng lẽ cúi đầu trước những biểu tượng về công cuộc sáng tạo đầu tiên của con người

những biểu tượng

và những hình tượng

là luôn làm mới ngôn ngữ con người

nhưng sự ngu muội trong cuộc tiến hóa vẫn còn sót lại trong những thế kỷ sau đó

không phải là con rắn buổi hồng hoang mà sự ngu muội còn sót lại

những kẻ ngu muội trong những thế kỷ sau đó đã đem bàn chân bụi bặm của mình dẫm lên sắc nắng của những ngày có mặt trời nhìn thấy công cuộc sáng tạo của tổ tiên xưa những kẻ luôn mang trong máu của mình thứ nỗi niềm như những dưỡng chất có tên huyền nhiệm

những thế kỷ sau đó những kẻ ngu muội là vẫn cứ dẫm lên huyền nhiệm vẫn cứ đem những biểu tượng của thiêng liêng ra giữa những cuộc chơi thế kỷ như là những công cụ

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.