Joseph Brodsky [Nga, 1940-1996]- Một phần của lời nói

 

 

 

Life is a game with many rules but no referee. One learns how to play it more by watching it than by consulting any book, including the Holy Book/Cuộc sống là một trò chơi với nhiều luật lệ nhưng chẳng có trọng tài. Người ta học cách chơi nó bằng cách xem xét nó hơn là bằng cách tham khảo bất cứ cuốn sách nào, kể cả Sách Thánh
JOSEPH BRODSKY
[https://www.brainpickings.org/2013/12/18/joseph-brodsky-speech-at-the-stadium-commencement/]

 

 

 

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền sình lầy Baltic
bỡi những cơn sóng màu kẽm luôn vỗ
nhịp đôi. Kể từ đây hết thảy những nhịp điệu, kể từ đây những  giọng
                                                 nói buồn tẻ mệt nhọc đó
những tiếng rì rầm đó giữa chúng như những sợi tóc còn ẩm ướt,
nếu hết thảy đều dậy sóng. Hãy tì lên khuỷu tay nhợt nhạt,
đường xoắn ốc rứt ra khỏi chúng không phải tiếng ầm ào của biển
mà là tiếng vỗ của những tấm vải bạt, của những cánh cửa chớp, của
                             những bàn tay, một cái ấm đun
trên ngọn đèn xì, đang sôi—cuối cùng là tiếng kêu đanh thép
của con mòng biển. Cái gì đã giữ cho trái tim khỏi lầm lẫn
                                                            trong miền bằng phẳng này
miền không có chỗ để ẩn nấp và có rất nhiều những căn phòng
                                                                               được nhìn thấy
Chỉ có âm thanh cần cho tiếng vang và cần cho nỗi sợ hãi
                                                                       sự thiếu hụt của nó
Cái cách nhìn thoáng qua thì quen thuộc với cách thoáng nhìn lại

 

 

Miền Bắc  [như] chiếc khóa kim loại gương soi không gây thiệt hại
khiến cho cổ họng thốt lên ‘‘Hãy để tôi vào’’
Tôi bị lên men bỡi cái lạnh đó, để làm ấm lòng bàn tay tôi
phải chụm những ngón tay tôi lại quanh ngọn bút

 

Băng giá, tôi nhìn thấy mặt trời đỏ rực lặn xuống
đằng sau biển, và chẳng có chút linh hồn
trong cái nhìn. Hoặc là gót chân tôi trượt trên tuyết, hoặc chính trái đất
                                   tạo nên hình vòm sắc nét bên dưới bàn chân tôi

 

Và nơi cổ họng tôi, nơi câu chuyện nhàm chán
hoặc là trà, hoặc là tiếng cười có thể là thứ qui tắc,
tuyết rơi [và] hết thảy là ồn ào hơn và [nói lời] Tạm Biệt
sẫm lại như Scott bị bao phủ trong cơn bão vùng cực

 

Từ nơi đâu với cuộc tình thứ chín của ngài Marchember
người yêu tôn kính người yêu nhưng cuối cùng
được tôn kính là người vì trí nhớ không lưu giữ lại
những đặc trưng không phải là của bạn và không ai tận tình với bè bạn
chào đón bạn đến từ phần thứ năm cuối cùng của trái đất này
thư thả trên chiếc lưng to như con cá voi của lũ trẻ chăn bò
Tôi yêu bạn hơn cả yêu các thiên thần và thưa Chính Ngài

 

Và lánh xa hơn điều với nó vì bạn hơn là tôi vì cả hai
trong số họ bây giờ đêm đã trễ trong lời từ biệt say ngủ
trong thị trấn nhỏ cho đến những tay nắm cửa của nó trong
tuyết đang quằn quại trên sự nhạt nhẽo
những cánh buồm với toàn bộ bề ngoài sâu thẳm của câu chuyện quan
     trọng tôi đang hú gọi ‘‘bạn…an’’ qua chiếc gối tựa của tôi chướng ngại
nhiều biển từ xa đang xoáy đến gần hơn
với chân tay tôi trong thứ bóng tối đang làm cho hình
                                                                      dáng bạn giống như
chiếc gương soi bị mất trí
 

Một danh sách của một vài cuộc quan sát. Ở một
                                                             góc [thế giới], là sự ấm áp
Cái nhìn thoáng qua để lại vết tích trên bất cứ thứ gì nó dừng lại ở đó
Nước là hình thể rõ ràng nhất của gương soi
Con người thì khủng khiếp hơn bộ xương của nó
Không có nơi nào buổi tối mùa đông có rượu vang. Thứ màu đen
cửa ngõ kháng cự lại những cuộc tấn công khó nhọc của cây osier
Hãy cố định khuỷu tay, [để cho] thân thể phình to ra
như băng hà vỡ ra, một thứ địa chất
Kể từ đây nghìn năm, không nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ lộ ra
một mảnh đôi hóa thạch tựa đằng sau làn khói nhẹ này
vải bô, với hình in đôi môi bên dưới hình in của [những] đường viền
nói thì thầm lời chúc ‘‘Ngủ Ngon’’ trước chiếc bản lể cửa sổ

 

Tôi nhận ra cơn gió đập vào đám cỏ mềm này
rằng phục tùng nó như thể người ta phục tùng đám người Tartar
Tôi nhận ra những chiếc lá nằm nghiêng trong bùn ven đường này
như thể một ông hoàng nhuộm đỏ máu của mình

 

Thổi bùng những mũi tên ẩm ướt bay nghiêng
sự liều lĩnh của những túp lều gỗ trong một miền đất khác
mùa thu bảo, như lũ ngỗng theo tiếng gọi bay của chúng
mỗi giọt nước mắt trên gương mặt. Và khi tôi đảo
mắt lên trần nhà, ở đây tôi hát
không phải bài hát trong chiến dịch của người đàn ông háo danh đó
nhưng [bạn] hãy nói ra tên Kazakh của bạn cho đến giờ
                                                                                  vẫn còn lưu giữ
trong cổ họng tôi như thứ mật khẩu để vào nhóm người Horde
 

Buổi ban mai màu xanh nước biển trong ô cửa kính phủ sương
[cứ] gợi nhớ những đèn đường màu vàng trong con đường nhỏ đầy tuyết
những con đường băng giá, những ngả tư, phủ đầy tuyết cả hai phía
một phòng gửi đồ đạc công cộng chật ních ở cuối phía đông châu Âu
’’ [phim] Hannibal…’’ ở đó máy bay không người lái, động cơ vô trùng
những chấn song giống nhau trong phòng tập thể dục  nồng
                                                          nặc mùi hôi nách
như vì tấm bảng đen khủng khiếp đó mà bạn không nhìn thấu được
dừng lại giống như cũ. Và cả mặt trái của nó nữa

 

Sương muối long lanh biến tiếng chuông huyên náo
thành pha lê. Như hết thảy liên quan nhau thứ vật thể
song hành đó, trở nên sự thật và tất nhiên có độ che phủ tranh chấp
Chẳng muốn thức dậy bây giờ. Và không bao giờ

 

 

Bạn đã quên rằng ngôi làng mất hút vào hàng hàng
đầm lầy trong lãnh thổ của  cây tùng nơi không có những con bồ nhìn
luôn đứng trong những vườn cây ăn quả: những mùa vụ
                                                                         chẳng đáng giá mấy
và những con đường cũng chỉ là thứ hào rãnh và gương mặt rừng rú
Old Nastasia đã chết, tôi ghi chú, và Pesterev, nữa,
                                                             chắc chắn [cũng đã chết]
và nếu không, anh ta say mèm trong hầm rượu hoặc
đang làm một công việc gì đó bên ngoài ván đầu giường
                                                                 của chiếc giường chúng tôi:
một cái cổng xoay, trò chuyện, hoặc một vài kiểu lều trại nào đó
Và vào mùa đông họ không đốn gỗ, và cây củ cải là
                                                              tất cả cuộc sống của bọn họ
và ngôi sao nhấp nháy từ trong cả khói trong bầu trời băng giá
 

và không có cô dâu áo hoa sặc sỡ ở nơi cửa sổ, chỉ có thứ mánh khóe
                                                               buồn rầu của bụi bặm
cộng với những trống trải nơi chúng tôi đã một lần yêu thích

 

 

Trong thị trấn nhỏ mà bên ngoài nó cái chết nằm ườn ra trong lớp học
tấm bản đồ đá cuội sáng lên như những chiếc vảy phủ mình con cá chép
trên cây dẻ già cỗi [như] đang nung chảy những cây nến treo
và những cây thông sư tử màu sắt thép cho một lời kêu gọi hiệu quả
Qua khung cửa sổ nhợt nhạt được lau chùi nhiều lần làn khói nhẹ
hoa cẩm chướng bị thương và những chiếc kim kirchen lộ ra
tàu điện  chạy xa dần, như những ngày xưa cũ
nhưng không ai xuống đường đua nữa
sự kết thúc thật sự của cuộc chiến là chiếc áo dài
                                               của cô gái tóc vàng ngọt ngào
vượt qua tấm lưng mong manh của chiếc ghề bành Vienna
khi những viên đạn bạc có cánh kêu vo ve bay
đưa cuộc sống về phía nam, giữa tháng Bảy
ở Munich

Tôi nhận ra cơn gió đập vào đám cỏ mềm này

rằng phục tùng nó như thể người ta phục tùng đám người Tartar

Tôi nhận ra những chiếc lá nằm nghiêng trong bùn ven đường này

như thể một ông hoàng nhuộm đỏ máu của mình

 

 

Thổi bùng những mũi tên ẩm ướt bay nghiêng

sự liều lĩnh của những túp lều gỗ trong một miền đất khác

mùa thu bảo, như lũ ngỗng theo tiếng gọi bay của chúng

mỗi giọt nước mắt trên gương mặt. Và khi tôi đảo

mắt lên trần nhà, ở đây tôi hát

không phải bài hát trong chiến dịch của người đàn ông háo danh đó

nhưng [bạn] hãy nói ra tên Kazakh của bạn cho đến giờ

vẫn còn lưu giữ

trong cổ họng tôi như thứ mật khẩu để vào nhóm người Horde

 

 

 

Buổi ban mai màu xanh nước biển trong ô cửa kính phủ sương

[cứ] gợi nhớ những đèn đường màu vàng trong con đường nhỏ đầy tuyết

những con đường băng giá, những ngả tư, phủ đầy tuyết cả hai phía

một phòng gửi đồ đạc công cộng chật ních ở cuối phía đông châu Âu

’’ [phim] Hannibal…’’ ở đó máy bay không người lái, động cơ vô trùng

những chấn song giống nhau trong phòng tập thể dục nồng

nặc mùi hôi nách

như vì tấm bảng đen khủng khiếp đó mà bạn không nhìn thấu được

dừng lại giống như cũ. Và cả mặt trái của nó nữa

 

 

 

Sương muối long lanh biến tiếng chuông huyên náo

thành pha lê. Như hết thảy liên quan nhau thứ vật thể

song hành đó, trở nên sự thật và tất nhiên có độ che phủ tranh chấp

Chẳng muốn thức dậy bây giờ. Và không bao giờ

 

 

Bạn đã quên rằng ngôi làng mất hút vào hàng hàng

đầm lầy trong lãnh thổ của cây tùng nơi không có những con bồ nhìn

luôn đứng trong những vườn cây ăn quả: những mùa vụ

chẳng đáng giá mấy

và những con đường cũng chỉ là thứ hào rãnh và gương mặt rừng rú

Old Nastasia đã chết, tôi ghi chú, và Pesterev, nữa,

chắc chắn [cũng đã chết]

và nếu không, anh ta say mèm trong hầm rượu hoặc

đang làm một công việc gì đó bên ngoài ván đầu giường

của chiếc giường chúng tôi:

một cái cổng xoay, trò chuyện, hoặc một vài kiểu lều trại nào đó

Và vào mùa đông họ không đốn gỗ, và cây củ cải là

tất cả cuộc sống của bọn họ

và ngôi sao nhấp nháy từ trong cả khói trong bầu trời băng giá

và không có cô dâu áo hoa sặc sỡ ở nơi cửa sổ, chỉ có thứ mánh khóe buồn rầu của bụi bặm

cộng với những trống trải nơi chúng tôi đã một lần yêu thích

 

 

 

Trong thị trấn nhỏ mà bên ngoài nó cái chết nằm ườn ra trong lớp học

tấm bản đồ đá cuội sáng lên như những chiếc vảy phủ mình con cá chép

trên cây dẻ già cỗi [như] đang nung chảy những cây nến treo

và những cây thông sư tử màu sắt thép cho một lời kêu gọi hiệu quả

Qua khung cửa sổ nhợt nhạt được lau chùi nhiều lần làn khói nhẹ

hoa cẩm chướng bị thương và những chiếc kim kirchen lộ ra

tàu điện chạy xa dần, như những ngày xưa cũ

nhưng không ai xuống đường đua nữa

sự kết thúc thật sự của cuộc chiến là chiếc áo dài

của cô gái tóc vàng ngọt ngào

vượt qua tấm lưng mong manh của chiếc ghề bành Vienna

khi những viên đạn bạc có cánh kêu vo ve bay

đưa cuộc sống về phía nam, giữa tháng Bảy

ở Munich

 

 

 

 

Về những ngôi sao, chúng luôn ở trên cao

Đó là, một ngôi sao xuất hiện rồi thì những ngôi sao khác trang điểm như màu mực

cho trái đất. Đó là cách tốt nhất từ đó xem xét

ở đây: vậy thì sau hằng giờ, nhấp nháy

Bầu trời trông đẹp hơn khi những ngôi sao đã tắt đi

Dù vậy, với chúng, cuộc chinh phục bầu trời thì nhanh hơn

Miễn là bạn không phải di chuyển

khỏi hàng hiên trần trụi và chiếc ghế xích đu kêu cót két

Như một người lái phi thuyền từng nói, gương mặt anh ta

một nửa chìm trong bóng tối, có vẻ như không có

cuộc sống nào, và một cái nhìn đầy suy tư

có thể không dừng lại trên bất cứ cái gì

 

 

 

Gần biển, bên ánh nến. Những trang trại thưa thớt

những cánh đồng tràn ngập cây me chua, cỏ linh lăng, và trực thảo

Vào khoảng sẩm tối, có thể, tựa thần Shiva, mọc

thêm những cánh tay phụ

Khao khát vươn tới người tình

Con chuột sột soạt qua bãi cỏ. Con chim cú thả xuống [tiếng kêu]

Đột nhiên những cái vi kèo cọt kẹt trải ra một giây

Một người ngủ thẳng giấc trong một thị trấn làm bằng gỗ

bỡi vì những ngày này bạn chỉ mơ về những điều đã xảy ra

Có mùi cá tươi. Hồ sơ của một chiếc ghế bành

được dán trên tường. Làn khói nhẹ cũng yếu ớt xếp nơi

những làn gió nhẹ. Và một tia sáng của trăng, trong khi

ngọn triều lên tựa tấm chăn mền bị trượt

 

 

 

Thần thoại Laocoön về một cái cây, đúc nên sức nặng của núi

rời khỏi đôi vai ông ấy [thần Laocoön] vây bọc chúng trong

đám mây rộng lớn. Từ một mũi đất, gió tràn vào. Một giọng nói

ném lên cao, giữ cho các từ trên một chuỗi ý nghĩa

Mưa làm dấy lên đụn cát, những xâu chuỗi xoắn lại thành những cục

những cú đánh, như đôi vai của một người đang tắm, những

cái lưng trần của

những ngọn đồi. Biển Medhibernian Sea quậy quanh những gốc

cây đứng thành hàng

giống như cái lưỡi đau đớn sau hàm răng gãy

Con tim, dù lớn đến mức man rợ, vẫn đập nhịp đôi

Mọi đứa trẻ ngoan xứng đáng có những ngón tay biểu lộ

rằng bỏ đi hôm nay luôn có một

ngày mai ổn định, giống như thứ thuộc từ không rõ rệt của một chủ ngữ

 

 

 

 

nếu có một điều chi đấy được ca ngợi, rất có thể đó là cách

ngọn gió tây trở thành ngọn gió đông, khi một cành cây đóng băng

đu đưa về phía bên trái, nói lên, sự phản đối yếu ớt của nó

và cơn ho của bạn bay qua đại bình nguyên Great Plains đến

những khu rừng của Dakota [của dân bản địa châu Mỹ]

Vào buổi trưa, vác lên vai một khẩu súng ngắn, bắn vào những gì có thể

là một con thỏ trong cánh đồng tuyết, có thể một cái vỏ sò

nới rộng khoảng cách giữa ngọn bút để nhấc lên một kẻ khập khiễn

những cách khó khăn, và sinh vật rời đi

những dấu vết thực sự nằm trong sự trong trắng. Lý do cho một

người đứng đầu kết hợp

sự tồn tại của nó với những gì do bàn tay tạo ra

không phải đem lại nhiều cách hơn

nhưng để giữ lấy tai nghe dưới sự rót chảy không rõ

của giọng nói chung của chúng. Như một tay kỵ mã giỏi còn mới toanh

 

 

 

Luôn có khả năng còn sót lại—để cho

chính bạn bước ra con đường dài màu nâu

sẽ làm cho mắt [bạn] dể chịu với những ngưỡng cửa, với những rặng liễu mảnh khảnh nhiều nhánh, với những vũng nước chắp vá,

[và] với việc chỉ đơn giản là bước đi

Gió lay nhẹ mái tóc hình quả bầu của tôi

và con đường, trong một quãng, giảm dần thành hình chữ V, tức là

giống như một khuôn mặt với cằm, và một con chó con hay sủa

tuôn ra khỏi cổng ngõ như một tờ giấy nhàu nát

Con đường. Vài ngôi nhà, hãy nói vậy,

là tốt hơn những ngôi nhà khác.Ví dụ

một vài ngôi nhà có cửa sổ rộng hơn. Còn gì nữa không, nếu bạn

phát điên

không gì xảy ra, ít nhất, trong chúng

 

 

 

…và khi ‘‘tương lai’’ được nói ra, bầy chuột

lao vào tiếng Nga và gặm lấy mảnh

ký ức chín muồi đôi khi

như thực sự làm thủng miếng phô mát

Sau những năm tháng ấy khó tạo ra sự khác biệt ai

hoặc điều gì nảy sinh rtong góc cạnh, bị che khuất

bỡi những tấm màn dày

và tâm trí bạn không vang dậy với một ‘‘hành động’’ cao siêu

chỉ có sự hối hả của chúng. Cuộc sống, thì không ai dám

định giá, như tặng vật gì vào mòm con ngựa

nhe răng cười toe toét mỗi lần

gặp gỡ. Đạt được gì còn lại gì cho một người của cải

cho một phần. Cho một phần được nói ra của anh ta. Cho

một phần của lời nói

 

 

 

Không phải tôi đang để mất sự hiểu biết của tôi: Tôi chỉ thấy mệt

nhọc với mùa hè

Bạn với tay lấy chiếc áo sơ mi trong ngăn kéo và một

ngày bị hoang phí

Nếu như mùa đông ở đây để cho tuyết làm ngợp thở

hết thảy những con phố này, những con người này, nhưng trước hết,

những bãi cỏ

đáng nguyền rủa. Tôi sẽ ngủ trong bộ áo quần của tôi hoặc

giật một cuốn sách

mượn của ai đó, trong khi những thứ còn lại là nhịp

điệu chậm chạp của năm

 

 

 

giống như một con chó bỏ rơi người chủ mù lòa của nó,

băng qua đường với con ngựa vằn thường trông thấy. Tư do

là khi bạn quên mất cách đánh vần tên của [một] bạo chúa

và nước bọt nơi miệng bạn ngọt hơn bánh ba tê Ba Tư,

và dù não bạn có bị thúc ép căng thằng như chiếc sừng

con cừu đực

thì [cũng] đừng nhỏ xuống giọt nước mắt xanh lam của bạn

 

[1975-1976]

JOSEPH BRODSKY –A PART OF SPEECH

 

I was born and grew up in the Baltic marshland
by zincgray breakers that always marched on
in twos. Hence all rhymes, hence that wan flat voice
that ripples between them like hair still moist,
if it ripples at all. Propped on a pallid elbow,
the helix picks out of them no sea rumble
but a clap of canvas, of shutters, of hands, a kettle
on the burner, boiling—lastly, the seagull’s metal
cry. What keeps hearts from falseness in this flat region
is that there is nowhere to hide and plenty of room for vision.
Only sound needs echo and dreads its lack.
A glance is accustomed to no glance back. 

 

The North buckles metal, glass it won’t harm;
teaches the throat to say, “Let me in.”
I was raised by the cold that, to warm my palm,
gathered my fingers around a pen. 

 

Freezing, I see the red sun that sets
behind oceans, and there is no soul
in sight. Either my heel slips on ice, or the globe itself
arches sharply under my sole. 

 

And in my throat, where a boring tale
or tea, or laughter should be the norm,
snow grows all the louder and “Farewell!”
darkens like Scott wrapped in a polar storm. 

 

From nowhere with love the enth of Marchember sir
sweetie respected darling but in the end
it’s irrelevant who for memory won’t restore
features not yours and no one’s devoted friend
greets you from this fifth last part of earth
resting on whalelike backs of cowherding boys
I loved you better than angels and Him Himself

and am farther off due to that from you than I am from both
of them now late at night in the sleeping vale
in the little township up to its doorknobs in
snow writhing upon the stale
sheets for the whole matter’s skin-
deep I’m howling “youuu” through my pillow dike
many seas away that are milling nearer
with my limbs in the dark playing your double like an
insanity-stricken mirror. 

 

A list of some observations. In a corner, it’s warm.
A glance leaves an imprint on anything it’s dwelt on.
Water is glass’s most public form.
Man is more frightening than his skeleton.
A nowhere winter evening with wine. A black
porch resists an osier’s stiff assaults.
Fixed on an elbow, the body bulks
like a glacier’s debris, a moraine of sorts.
A millennium hence, they’ll no doubt expose
a fossil bivalve propped behind this gauze
cloth, with the print of lips under the print of fringe,
mumbling “Good night” to a window hinge. 

 

I recognize this wind battering the limp grass
that submits to it as they did to the Tartar mass.
I recognize this leaf splayed in the roadside mud
like a prince empurpled in his own blood.

Fanning wet arrows that blow aslant
the cheek of a wooden hut in another land,
autumn tells, like geese by their flying call,
a tear by its face. And as I roll
my eyes to the ceiling, I chant herein
not the lay of that eager man’s campaign
but utter your Kazakh name which till now was stored
in my throat as a password into the Horde. 

 

A navy-blue dawn in a frosted pane
recalls yellow streetlamps in the snowpiled lane,
icy pathways, crossroads, drifts on either hand,
a jostling cloakroom in Europe’s eastern end.
“Hannibal . . .” drones on there, a wornout motor,
parallel bars in the gym reek with armpit odor;
as for that scary blackboard you failed to see through,
it has stayed just as black. And its reverse side, too.

Silvery hoarfrost has transformed the rattling bell
into crystal. As regards all that parallel-
line stuff, it’s turned out true and bone-clad, indeed.
Don’t want to get up now. And never did. 

 

You’ve forgotten that village lost in the rows and rows
of swamp in a pinewooded territory where no scarecrows
ever stand in orchards: the crops aren’t worth it,
and the roads are also just ditches and brushwood surface.
Old Nastasia is dead, I take it, and Pesterev, too, for sure,
and if not, he’s sitting drunk in the cellar or
is making something out of the headboard of our bed:
a wicket gate, say, or some kind of shed.
And in winter they’re chopping wood, and turnips is all they live on,
and a star blinks from all the smoke in the frosty heaven,

and no bride in chintz at the window, but dust’s gray craft,
plus the emptiness where once we loved. 

 

In the little town out of which death sprawled over the classroom
map the cobblestones shine like scales that coat a carp,
on the secular chestnut tree melting candles hang,
and a cast-iron lion pines for a good harangue.
Through the much-laundered, pale window gauze
woundlike carnations and kirchen needles ooze;
a tram rattles far off, as in days of yore,
but no one gets off at the stadium anymore.
The real end of the war is a sweet blonde’s frock
across a Viennese armchair’s fragile back
while the humming winged silver bullets fly,
taking lives southward, in mid-July. 
Munich

 

As for the stars, they are always on.
That is, one appears, then others adorn the inklike
sphere. That’s the best way from there to look upon
here: well after hours, blinking.
The sky looks better when they are off.
Though, with them, the conquest of space is quicker.
Provided you haven’t got to move
from the bare veranda and squeaking rocker.
As one spacecraft pilot has said, his face
half sunk in the shadow, it seems there is
no life anywhere, and a thoughtful gaze
can be rested on none of these. 

 

Near the ocean, by candlelight. Scattered farms,
fields overrun with sorrel, lucerne, and clover.
Toward nightfall, the body, like Shiva, grows extra arms
reaching out yearningly to a lover.
A mouse rustles through grass. An owl drops down.
Suddenly creaking rafters expand a second.
One sleeps more soundly in a wooden town,
since you dream these days only of things that happened.
There’s a smell of fresh fish. An armchair’s profile
is glued to the wall. The gauze is too limp to bulk at
the slightest breeze. And a ray of the moon, meanwhile,
draws up the tide like a slipping blanket. 

 

The Laocoön of a tree, casting the mountain weight
off his shoulders, wraps them in an immense
cloud. From a promontory, wind gushes in. A voice
pitches high, keeping words on a string of sense.
Rain surges down; its ropes twisted into lumps,
lash, like the bather’s shoulders, the naked backs of these
hills. The Medhibernian Sea stirs round colonnaded stumps
like a salt tongue behind broken teeth.
The heart, however grown savage, still beats for two.
Every good boy deserves fingers to indicate
that beyond today there is always a static to-
morrow, like a subject’s shadowy predicate. 

 

If anything’s to be praised, it’s most likely how
the west wind becomes the east wind, when a frozen bough
sways leftward, voicing its creaking protests,
and your cough flies across the Great Plains to Dakota’s forests.
At noon, shouldering a shotgun, fire at what may well
be a rabbit in snowfields, so that a shell
widens the breach between the pen that puts up these limping
awkward lines and the creature leaving
real tracks in the white. On occasion the head combines
its existence with that of a hand, not to fetch more lines
but to cup an ear under the pouring slur
of their common voice. Like a new centaur. 

 

There is always a possibility left—to let
yourself out to the street whose brown length
will soothe the eye with doorways, the slender forking
of willows, the patchwork puddles, with simply walking.
The hair on my gourd is stirred by a breeze
and the street, in distance, tapering to a V, is
like a face to a chin; and a barking puppy
flies out of a gateway like crumpled paper.
A street. Some houses, let’s say,
are better than others. To take one item,
some have richer windows. What’s more, if you go insane,
it won’t happen, at least, inside them. 

 

. . . and when “the future” is uttered, swarms of mice
rush out of the Russian language and gnaw a piece
of ripened memory which is twice

as hole-ridden as real cheese.
After all these years it hardly matters who
or what stands in the corner, hidden by heavy drapes,
and your mind resounds not with a seraphic “do,”
only their rustle. Life, that no one dares
to appraise, like that gift horse’s mouth,
bares its teeth in a grin at each
encounter. What gets left of a man amounts
to a part. To his spoken part. To a part of speech. 

 

Not that I am losing my grip: I am just tired of summer.
You reach for a shirt in a drawer and the day is wasted.
If only winter were here for snow to smother
all these streets, these humans; but first, the blasted
green. I would sleep in my clothes or just pluck a borrowed
book, while what’s left of the year’s slack rhythm,

like a dog abandoning its blind owner,
crosses the road at the usual zebra. Freedom
is when you forget the spelling of the tyrant’s name
and your mouth’s saliva is sweeter than Persian pie,
and though your brain is wrung tight as the horn of a ram
nothing drops from your paleblue eye. 

(1975–76)

Translated by Daniel Weissbort and the author 

 

https://www.poetryfoundation.org/poetrymagazine/browse?contentId=33851