Gửi Ng.

 tranh Jean-Raymond Meunier/France 

 

 

 
 
mấy mươi năm trôi đi tôi như vẫn còn nhìn thấy ngọn đèn học xá
khăn áo ai còn ngấm phù sa phương nam
những dịch chuyển không định trước, những lối đi nhỏ, như lẩn vào muôn nẻo, mù khơi
bỗng mở ra
bỗng nhìn thấy ra
khoảnh khắc
em, mảnh phù sa phương nam, bỗng chốc bước vào dự án của một cuộc hành trình được khởi xướng vào một đêm tháng ba
thành phố của tôi đón nhận một đêm tháng ba có tiếng biển vỗ vào rừng thông
lũ chim én vào sáng hôm sau lập tức đi thông báo cho toàn thế giới biết tôi và em đã lên đường
một cuộc tình khởi lên giữa những thách thức
mấy mươi năm trôi đi tôi thử xem lại hành trang của mình
thấy ngọn đèn học xá với phù sa phương nam đã đọng lại thành những câu chữ
như thể những hiện hữu luôn mong đợi một điều gì đó
một niềm vui vĩnh hằng, hay còn gọi là hạnh phúc, hay một chút ký ức còn sót lại
tôi vẫn đứng nơi thành phố này nhìn em trong nỗi ám ảnh chết người
tháng ba
không còn nhìn thấy khăn áo ai phơi nơi hành lang học xá
đêm nhìn qua rừng thông
gió thổi những con mắt đang nhắm
bến cảng nào vậy nhỉ, hay là ranh rới giữa những mong manh
có nhiều con tàu đang cập bến
tiếng còi ẩm ướt tháng ba
tôi nhìn thấy những ống khói đang nhả lên trời những ngọn khói xám ngoắc
tôi nhìn thấy em đang bước lên bờ
lần này thì chỉ mỗi mình em lên đường