Giữa những khoảng lặng của gió [4]

 

Đã đăng Giữa những khoảng lặng của gió I, II, III

 

 

lũ ve trên hàng keo như kêu nhiều hơn, kêu to hơn, mấy chiếc tàu ngoài khơi đã nhổ neo đi hết, biển có vẻ lặng hơn lúc nãy, tôi và người gác cổng ngồi nơi ghế đá đặt gần cổng vào, nhà thông thái đã mất hút nơi dãy nhà dành cho những nhà giảng thuyết của ca đoàn, tôi nghĩ ngợi rất nhiều về câu nói của ông ta, chắc ông khách vừa vào cũng là nhà giảng thuyết của ca đoàn bác nhỉ, người gác cổng nhìn tôi, như có vẻ đang sẵn sàng chia xẻ tâm sự với tôi, là thầy giảng bài trên giảng đường đó, lần đầu đến đây, trước khi vào gặp ngài chỉ huy ca đoàn, ông ấy đã giảng cho tôi nghe về một người làm công việc gác cổng, tôi, người gác cổng, là nhân viên làm công tác bảo vệ an ninh của ca đoàn,  không phải gác cổng, mà là bảo vệ an ninh chú biết chưa, và lần này, vô tình ông ấy gặp chú, người có những kỷ niệm đẹp ở đây, ông chê chú vô công rồi nghề là giảng cho chú về trách nhiệm công dân đó,  nghe ông già gác cổng giảng giải tôi thấy thấm thêm về phong thái của những nhà trí thức đương đại, và  bắt đầu thấy nghi ngờ về lai lịch người gác cổng, một kẻ thức giả bị sa cơ thất thế ư, nhưng vì đâu bác lại trở thành người gác cổng ca đoàn lại là một bài giảng khác, thâm trầm và sâu sắc đối với tôi bác à, tôi nói, và hy vọng sẽ biết được nhiều thứ về con người có vẻ khả kính ấy, ông già gác cổng chợt có vẻ buồn, ban đầu, nhìn thấy nó, cứ tưởng là rừng cây nguyên thủy, muốn khám phá, biết đâu mình sẽ tìm thấy niềm vui ở đó, tuổi già thì cần niềm vui chú à, nhưng sau đó thì biết là rừng tái sinh, chỉ toàn những gai góc, những gai góc và gai góc, cái cách nói đầy ẩn dụ về ca đoàn của ông già gác cổng  khiến tôi lại phải nghĩ ngợi nữa về cái vật thể bấy lâu vẫn dằn xé trong nhận thức của tôi, cái ca đoàn từng quyến rủ nàng, dày xéo nàng, và từ đó, nàng bỗng mất hút giữa cuộc sống, vào lúc này cái vật thể ấy trở nên kỳ dị trong nghĩ ngợi của tôi…ca đoàn, nó là  gì nhỉ, một hội từ thiện dành cho những kẻ tâm trí chưa được khai sáng, một ban nhạc gòm những người hát và những người nghe hát, một trường văn chương dạy cách đọc và cách trích dẫn tồn tại [trong đó gòm có cách đọc và cách trích dẫn quá khứ] một tu viện mà những nhà thông thái thay cho những tu sĩ, và các khái niệm hiện đại thay cho các ngẫu tượng, một cơ thể của một cơ chế nhà nước pháp quyền, hay trung tâm đầu não của một nền văn hóa vừa mới phác thảo bằng chữ, hiểu sao cũng được, bỡi nó là sản phẩm của miền ảo ảnh, ngay từ buổi đầu thiết lập guồng máy nhà nước mới mẻ ở thành phố này, đã có nó, ca đoàn là cách gọi của tôi để tặng em, bỡi ngay từ đầu em đã bị hút hồn bỡi thứ tiếng hát u huyền thánh vịnh phát ra từ cái cơ thể sù sì đôi khi rất náo động coi như là sự kết hợp tài tình giữa thân xác và tư duy, thật ra tất cả đều là thân xác, tất cả đều là vật chất, tư duy cũng là vật chất, tiếng mẹ ru tôi buổi ấu thơ, cũng là vật chất, lời em dành riêng cho tôi [buổi ấy] cũng là vật chất… hoa phù dung nở giữa đất trời khô khát một bản tình ca có vó ngựa gõ buổi xuất quân, có làng quê bịn rịn, phố phường bịn rịn, nụ cười em vẫy giữa những ánh mắt luôn hướng về một cõi sáng lóa…những tiếng hát triền miên ám ảnh trườn đi từ ngọn núi triền miên ám ảnh [hôm nào đã cầm chân em nơi thành phố này] cũng là vật chất, ca đoàn, nơi em nương tựa, ngụp lặn, vốn là những căn phòng  đầy đủ các thứ bàn ghế, giường chiếu, hoa, tranh, tượng, những cuốn sách, những con người, những bộ não, những giọng nói…tất cả đều đã quá cũ kỹ bỗng được thăng hoa lên thành thượng tầng nhận thức, bỏ đi những gì thuộc về nghĩ ngợi sâu lắng, có thể một kẻ ngu muội nào đó sẽ rất tự hào khi từ chốn ấy, từ cái ca đoàn ấy, bước ra đường phố, cũng phải, bỡi ở đó là một núi những ý tưởng vĩ đại làm nền tảng cho những hành động vĩ đại, chừng nào hành động thì chưa biết, và liệu có hành động được không, cũng chưa biết, nhưng quả tình đó là những dạy bảo vĩ đại cho một việc làm vĩ đại: cách dọn dẹp rác rưởi để làm cho thế giới mới hơn, một kẻ ngu muội có thể không biết, đôi khi các nhà hiền triết cũng làm văn chương hư cấu [mô tả thế giới theo cảm xúc thăng hoa] nhưng một kẻ cơ hội có thể làm ngơ trước những viễn ảnh không mấy sáng sủa để có thể nói ra những lời không phải tự đáy lòng mình, giữa những tiếng  biển vẫn ngày đêm vỗ vào thành phố, những giọng nói đầy nhiệt tình vẫn cứ  cất lên từ chốn ấy, không cần biết người ta có nghe hay không, các nhà diễn thuyết ở cái ca đoàn ấy mặc nhiên xem mình là những biểu tượng của tiến bộ, là những tiên tri của lịch sử, ca đoàn là cách gọi tôi dùng để tặng em như một sáng kiến cho cách lưu giữ lâu dài trong ký ức, ngồi viết ở rừng thông, tôi cố hình dung em, hương phù sa phương nam đang  lạc loài giữa nghìn trùng sóng biếc, hay là em vẫn vui với thứ ngày tháng có vẻ như một quà tặng bất ngờ, khách lữ hành còn quá trẻ để cảm thấy mệt nhoài trên con đường vạn dặm, con đường tôi và em đang đi là vạn dặm, tôi biết, có thể một hôm nào, tôi và em, những kẻ đang đi tìm cái có thể, bỗng có thể nghe thấy ai đó thét vào hiểu biết của mình, tiếng thét có vẻ như được trích ra từ ký ức bầy đàn: đã quá trễ cho một dự án, tôi cứ linh cảm một điều gì đó, không lành, nhưng không dám nói ra, sống ở cái thành phố [vốn của chim én] nơi mọi chuyện như thể đang được lý tưởng hóa, tôi phải luôn nghĩ ngợi về nó, một cuộc trộn lẫn giữa những cái có hình dạng và những cái chưa có hình dạng, là  kẻ hay nghĩ ngợi tôi không thể không nghĩ  về nó, riết rồi tôi cũng không còn chắc mình là ai…

Leave a Reply

Your email address will not be published.