Giữa những khoảng lặng của gió (2)

Đã đăng Giữa những khoảng lặng của gió I

 

 

buổi sáng mùa xuân, nắng nhẹ, con đường chạy dọc theo bãi biển ngang qua khu ca đoàn nối bến tàu với dãy núi phía tây thành phố được coi như một trong những điểm du lịch chính của thành phố, người đánh xe ngựa đã cho xe dừng lại trước cổng ca đoàn, nhảy xuống đất, thưa, ông đi núi Cấm hay là  đi Cảng Cá, tôi nói  chỉ muốn đứng đây ngắm cảnh một chút thôi, ngắm cảnh, chắc là có kỷ niệm, người đánh xe ngựa nói, có một người bạn đã từ đây ra đi, tôi nói, và bắt đầu quan sát người đánh xe ngựa, nhưng ông ta có biết gì về những chiếc xe ngựa xưa kia từng có mặt ở thành phố này không nhỉ, bạn tôi đã ra đi từ đây, lúc bấy giờ thì con đường du lịch này chỉ là một đường đi bình thường, và cũng chưa có những chiếc xe ngựa có vẻ rất khác xưa này, tôi nói, nhưng ông thì biết lai lịch về những chiếc xe ngựa của  thành phố này, người đánh xe ngựa chợt hỏi, xưa, những chiếc xe ngựa cà tàng là để nối thành phố này với kinh đô của một vương quốc đã mất, tôi nói, là ông đang nói về thành Đồ Bàn ở phía tây thành phố, nhưng những chiếc xe ngựa cà tàng là thế nào, người đánh xe ngựa nói, tôi nói thời bấy giờ phương tiện đi lại giữa thành phố này và khu phế tích của nước Chiêm cũ chỉ có những chiếc xe ngựa mà bánh xe thì lúc nào như cũng muốn văng khỏi xe, còn người đánh xe phần lớn là những ông già ở vùng quê lân cận khu phế tích của người Chiêm, những người không còn muốn theo cây cày trên ruộng, bèn chuyển qua nghề theo con ngựa chạy cà tàng trên con đường quan lổn nhổn những đá cuội, tôi nói, hay là những ông già cày ruộng ấy không phải chán cảnh cày ruộng, mà muốn làm công việc giúp cho thật nhiều người biết đến chuyện trong quá khứ có một nền văn minh sáng giá rồi bỗng  tắt đi chỉ còn để lại  những mảnh gạch cũ trên những cổ tháp hay trên những tường thành đổ nát, người đánh xe ngựa nói, cũng có thể là thế, ông có vẻ  am hiểu quá khứ nhỉ, tôi nói, và bắt đầu nghĩ ngợi về lai lịch của người đánh xe ngựa, vâng, quá khứ nó là cái xác ướp bằng cả những nỗi niềm của cuộc sống này ông à, hằng ngày, tôi chở những kẻ ngao du sơn thủy, cứ nhìn họ, thử đoán quá khứ của họ, rồi nghĩ về quá khứ của tôi, nhiều khi thấy nó đang thối rữa ra thành xương cốt loài động vật ở dưới mức con người ông à, trong khi đó những nhà chép sử thì lấy chữ đè lên nó, những con chữ đè lên quá khứ chảy ra thành những con suối khô khốc hay những dòng sông đầy máu lệ, sự biến thể của quá khứ là tùy theo máu nhiều hay ít trong con tim của kẻ chép sử, người đánh xe ngựa nói đến đó thì leo lên xe, quất ngựa chạy về hướng Cảng Cá, làm như thể nói như là cách làm giảm bớt những áp lực, hay những ẩn ức nào đó đang tồn tại trong ông, tôi có cảm tưởng giọng nói của ông như có khả năng đánh thức được cỏ cây

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.