Em, vạt nắng cuối ngày

 

jean-dubuffet/ pháp#

 

 

và nàng là toàn bộ vẻ giang sơn gấm vóc phủ lên tiếng con chim bịp kêu chiều/phủ lên ngọn gió lơ đãng thổi hơi chậm đi một chút so với mọi lúc/phủ lên thứ nghi thức hơi khó khăn như thể là đã mỏi gối chồn chân sau một ngày mệt lã đuổi theo những vọng tưởng cuộc bay nào của lũ chuồn chuồn lại không là vọng tưởng/nhưng dù sao/nàng/cái vẻ dáng tuy muộn mằn ấy vẫn cứ là sắc nước hương trời/trước lúc rời đi vẫn cứ chạm vào hoa lá và chim chóc trong vườn/bạn lại đi nữa sao/dường đám hoa cúc tần lên tiếng hỏi/cuộc trò chuyện như thể chứa đựng sức luân hồi cường tráng/chẳng phải có thứ đi là đi mãi đó sao/có điều chắc chắn là nàng còn trở lại/hết thảy đất đai cây lá và chim chóc trong vườn đều biết hôm sau là nàng trở lại/rồi sẽ cười vui tái ngộ/có điều, lại cứ thấy như thể hết thảy đều mới ra khi gặp lại, các cổ thư gọi là sự triển nở/ cuộc vận hồi của nàng như thể kế sách bí ẩn và dài lâu của hoàn vũ/thật ra, đấy cũng chỉ là xác định triết học về dịch chuyển/cứ để cho kẻ khác tưởng đi là đi mãi/ cứ để cho kẻ khác rơi vào nỗi ngạc nhiên như thể là cách thức làm mới lại vạn hữu/cuộc vân du của nàng là nỗi niềm hoành tráng vượt qua mọi hiểu biết của vạn hữu/thấy nàng sắp ra đi con nghé lạc mẹ trên đồng làng cứ gào lên/lũ gà con lạc mẹ trong vườn cứ rối lên/hay cái cách chiu chit của lũ gà con lạc mẹ chỉ là để tỏ ra chẳng muốn nàng ra đi/nàng là tạo hóa của những cung bậc buồn vui/nhưng dẫu sao/em/cái vẻ dáng tuy muộn mằn ấy vẫn cứ là sắc nước hương trời/có thể là em làm ngừng lại những bước chân lữ thứ/nhịp nghỉ hay cái dấu cách tạm thời của cuộc hành trình/cuộc chiêm quan chẳng phải là bất ngờ/lồng lộng nét vẻ kiêu sa viễn xứ/thoắt một đoạn khúc cổ xưa/thật ra nàng cũng thuộc cổ xưa/ lữ khách ngồi lại với nhau để nói về nàng/để nói về cái cổ xưa/em/vạt nắng cuối ngày/huyền thuyết của hương thơm và mật ngọt,