tranh Hiroko Imada (Nhật)
từ làng Cù tôi đi
cơn mưa mùa đông
ướt hết những nhọc nhằn trên lưng người mẹ
tình yêu long lanh giọt mồ hôi
em nói em muốn tôi hôn em
như người đi săn con mang hôn lên ngọn lửa rừng thời tiền sử
bài tình ca
thổi bùng khí phách những con đường
người hát rong đi dọc bờ lịch sử
con mòm thổi buổi chiều hôm
ai về dưới giã
đánh động giấc ngủ trăng sao
ngọn cỏ vùng vẫy giữa khúc sử đen ngòm
(trong trường ca Dấu vết mặt trời)