Cũng chỉ là một thảng thốt lịch sử

Melvin Way/Mỹ

 

 

trong thứ thời gian giả định, tôi đã gặp lại nàng, người con gái của dáng vẻ vô biên [Những buổi trưa hè buồn tẻ [em] tìm thấy anh được nuôi dưỡng/Noons of dryness find you fed/H. Auden/Lullaby/Khúc Ru] nàng ra đi vào lúc ngọn gió chướng thổi vào làng tôi làm đổ ngã toàn bộ loài hoa tiểu muội trong các khu vườn trong làng, lũ ong và lũ ruồi cánh mỏng bơ phờ đói khát bỡi lương thực của lũ chúng bấy lâu là dựa vào loài hoa tiểu muội nở quanh năm, ngọn gió chướng gần như làm đảo lộn toàn thể nền văn hiến được mặc định trong cách đi đứng, nói năng, nghĩ ngợi, giao tiếp, buồn, vui, mừng, giận của người làng, không phải nàng muốn ra đi, mà vì không còn chịu đựng nổi sự ve vãn trân tráo của bọn thuyết khách, bọn người cố dùng thứ ngôn ngữ hoa mỹ, khiêu động để che giấu sự dối trá của chúng, chim chóc cũng bơ phờ dưới bầu trời âm u đầy vẻ tiêu trầm huống hồ là con người, đêm tôi lại nằm mơ, lúc thì thấy nàng bị đám thuyết khách, môn đồ của của thứ chủ nghĩa mạt hạng bức hiếp, lúc lại thấy nàng lạc vào các cuộc ẩu đả của đám chính khách mặt to nơi các chính trường đang diễn ra những cuộc tranh giành quyền lực, em sẽ trở lại thôi, có lúc lại nghe thấy những lời gượng gạo mà thành thật của nàng vang lên từ một vùng trời hiểm trở nào đó con người thì đang hấp hối vì đã chờ đợi quá lâu một phiên bản mới mẻ về cách trị nước của đám người thống trị, tôi vẫn cứ mong đợi nàng, và người làng tôi thì vẫn phải cố thủ trong một cuộc sống đang trong cảnh tiêu tán, vào những ngày ấy tôi thấy nhớ nàng ghê gớm, hóa ra người con gái của dáng vẻ vô biên của tôi là toàn bộ những vẻ đẹp kỳ khu, sầm uất, một trăm năm một nghìn năm con đường làng vẫn làm chùng bước khách lãng du, không thể không dừng lại, nhìn ngó, dẫu một chút sắc lông của một con chim nhỏ, nhưng giờ thì không còn là con chim nhỏ, mà là truyền thuyết về cách thức sinh tử của buổi ban đầu con người muốn tìm cách dừng lại nơi mặt đất, con chim nhỏ bây giờ là truyền thuyết về cuộc cư trú đầu tiên của thế giới, muôn thuở hương thơm của đất và những ngọn lửa cư trú trong trí tuệ con người cứ tràn ra khỏi chữ nghĩa thi ca, không chuyên chở nổi đâu, chữ nghĩa ấy, tôi muốn nói với các bậc đại trí đã bỏ ra cả cuộc đời để dùng chữ nghĩa mô tả thế giới, cái đơn vị cư trú có thể đó là hình thái cư trú đầu tiên, chỗ chôn nhau rún của tôi, làng, là tràng giang đại hải những cuộc tình của con người và của cả chim chóc, cỏ cây, chữ nghĩa không chuyên chở nổi nó đâu, ngay cả trong buổi trùng phùng gặp lại chúng tôi cũng vẫn giữ lặng im, nàng trong bộ áo khinh cừu, tôi thấy nàng mặc áo khinh cừu, còn tôi, đêm cuối năm đang nghĩ ngợi về những ngọn lửa chưa tàn, và nàng đã hiện ra ngay giữa ngọn lửa đang cháy trong tôi, biết là ngôn ngữ chẳng thể diễn được những gì tôi và nàng muốn nói ra, chúng tôi vẫn giữ lặng im, thật lâu sau tôi mới ôm lấy người nàng, người con gái của dáng vẻ vô biên của tôi, và bắt đầu cảm thấy có gì đấy như là nỗi sợ hãi, hay là tôi lại sợ mất nàng lần nữa, hay là tôi đã nhận ra một thứ sự thật đáng sợ là tôi sẽ mãi mãi chẳng thể diễn tả nổi thứ vẻ đẹp kỳ khu, sầm uất, em/nhan sắc phù vân vẫn cứ ẩn náu giữa những tháng năm khốc liệt, hay là tôi cũng chỉ là một thứ thảng thốt lịch sử

 

[trong Những Ghi Chú]