một ngày không lấy gì bình yên cho lắm, tôi rơi vào giấc mơ không lấy gì to lớn lắm, nhưng lại mở ra trong suy nghĩ tôi một trời trăng sao soi bóng châu thổ phù sa bát ngát bờ sử đáy sử, tiếng hát cất lên tự buổi nguyên sơ còn đọng nơi nách lá chồi cây, một cuộc càn khôn nghìn trùng cách và nghìn trùng gần, vào một ngày không lấy gì bình yên cho lắm, tôi rơi vào giấc mơ có người con gái đất đã ban cho dáng vẻ loài chim biết khóc, em khóc vào một ngày có lũ chim di trú quên đường về núi, ngọn núi của ngẫu nhĩ gặp nhau và ngẫu nhĩ cách xa nhau, tôi đứng bên này núi nhìn em khóc, lần đầu gặp em tôi thấy em chỉ khóc, những giọt nước mắt phong nhiêu, bất chợt tôi nhìn thấy ở đó dòng sông tự trên trời đổ xuống những phù vân, những con sông chảy ngang qua chỗ ở của con người kéo theo những xương khô và sự ngạo mạn, lần đầu gặp em, tôi nghe đất nói, này, các người nhìn thấy trên các con sông chảy ngang qua mặt đất có còn nhiều xương khô và sự ngạo mạn hay không, nói đất nói, hay nói núi nói cũng vậy thôi, này, các người chẳng thể vớt hết xương khô và sự ngạo mạn trên những con sông, lần đầu gặp em, tôi chỉ thấy em khóc, bất chợt tôi nhìn thấy nơi những giọt nước mắt của em có đủ cả những màu sắc của bạo tàn