Bức thư tình kỳ cục

 

viết sau cuộc va chạm có vẻ khốc liệt
giữa hai con người trần gian

 

Các bạn biết không, tôi rất mê loài chim biết hót. Mê nhất là chim họa mi.

Cũng chẳng biết mê vì tiếng hót như xoáy vào tâm can, hay là vì tên gọi của nó thường gợi tôi nghĩ về một vẻ đẹp đáng kể nhất trong trời đất : giai nhân. Họa mi có nghĩa là vẽ mày đấy các bạn ạ. “Làm thế nào để thuần dưỡng một con họa mi rừng thành một con họa mi hót thật hay”. “Thức ăn và phòng bệnh cho chim họa mi”. “Một chiếc lồng đúng nghĩa là lồng chim họa mi”. Vân vân. Trên tủ sách của tôi, bên cạnh sách của các ông Puskin, Xervantex…là những sách về chim họa mi. Có thể nói vào giai đoạn mê chim hót, tôi xếp chim họa mi cao hơn các ông Puskin, Xervantex. Bỡi vì các ông ấy không biết hót (theo nghĩa hiện thực của từ này). Một con họa mi rừng người ta rập được trên rừng đem bán thì giá cả rất dễ mua. Nhưng cuộc chơi bắt đầu bằng kiểu này thì nguôi lắm. Đôi khi còn làm ta thất vọng. Nuôi con họa mi rừng cuối cùng con chim chết, hoặc không biết hót. Con đường tiến vào cưộc chơi nhanh nhất là mua một con họa mi đã biết hót. Sáng nào tôi cũng đến quán cà phê-chim sầm uất nhất thành phố để nghe chim họa mi hót. Cuối cùng thì đã phát hiện được con họa mi hót hay nhất thành phố các bạn chơi chim ở đó đều thừa nhận. Vấn đề còn lại là làm sao mua được con chim. Tôi xáp vào thằng cha chủ chim. Sáng nào gặp thằng cha ấy ở quán cà phê-chim, tôi cũng đờn vào tai chả. Và tôi đã gặp may. Thằng cha chủ chim cũng là tay mê sách. Tôi cũng là tay mê sách, nhưng đến lúc ấy thì tôi mê chim hơn mê sách. Tôi mang các ông Puskin, Xervantex…cả thảy là mười một ông, đến đổi lấy con họa mi hót hay nhất thành phố. Được con họa mi hót hay nhất thành phố rồi, tôi lo tiếp cái lồng chim họa mi đẹp nhất thành phố. Các bạn biết không, thời ấy một trăm nghìn đồng lớn lắm. Nhưng tôi đã dám bỏ ra một trăm nghìn đồng để mua cái lồng chim họa mi đẹp nhất thành phố. Hút một lượt ba điếu thuốc, tôi cùng thằng cha làm lồng chim cùng hô “chim họa mi vạn tuế”, rồi tôi xách cái lồng chim mới về thay lồng chim cũ. Từ đó, con chim họa mi như một phần đời của tôi. Sáng ra là tôi xách cái lồng chim họa mi ra treo trước hiên hè, bắt ghế ngồi chờ. Phải chờ, chứ đâu hễ muốn con họa mi hót là nó hót. Và những phút giây thiêng liêng ấy đã đến. Thảnh thót. Chơi Vơi. Như châu như ngọc. Như áo em bay giũa trời tháng tám. Cho vào ngoặc hết. Không có từ nào diễn được tiếng hót của họa mi hết. Nó là âm vang của đất trời, làm sao có thể diễn được bằng thứ tiếng nói của con người. Chỉ nói được với các bạn, là khi nghe con họa mi của tôi hót, tôi đã rơi vào thứ trạng thái tinh thần các nhà huyền học gọi là huyền nhập, hay nói theo cách của phái Pythagor huyền bí là rơi vào nhịp điệu của vũ trụ, hay cũng có thể nói theo cách của nhà triết học Bergson là rơi vào thứ cảm thức tiếp diễn. Nghe con chim họa mi hót, tôi cứ thấy như mình đang rơi vào trạng thái không thức không ngủ. Ta đang cập bến bờ nào nhỉ? Cho đến một hôm, nghe con họa mi hót một hồi, tôi bỗng thấy tiếng hót của nó biến thành một bức thư tình :

Anh yêu thương của em. Em yêu anh với tất cả tinh hoa của loài giống em. Em phải hót anh nghe cho đến khi chẳng còn thấy bóng tối phủ lên nhân gian. Em phải hót anh nghe cho đến khi mặt trời mặt trăng không còn nỗi buồn nào.

Bức thư thì dài, tôi chỉ trích ra cái thần của thư. Tức cái làm tôi phải nghĩ ngợi

Em biết anh cũng yêu em. Rất nhiều. Nhưng anh đã dành cho em bầu trời bay lượn quá thấp và quá nhiều mây đen 

Các bạn biết không, tôi chỉ mang cái lồng chim của tôi ra ngoài khi có bầu trời trong xanh và gió nhẹ. Thư là thư tình, nhưng lại làm tôi nghĩ ngợi khổ sở. Sao lại là bầu trời quá thấp và quá nhiều mây đen nhỉ? Hay là con chim họa mi của tôi nó muốn gợi ý về triết học tồn tại của bầu trời và những đám mây? Đồ ngu. Tôi chửi tôi. Làm sao một con chim lại có thể gợi ý triết học ! Tôi nghi con chim họa mi của tôi bị bệnh, liền đưa đến bệnh viện khám. Các bác sĩ đều nói chẳng có bệnh viện nào có khoa khám bệnh cho chim. Ra đến cửa bệnh viện tôi còn nghe bọn họ bàn tán. Anh chàng bị tâm thần rồi. Tôi nghe hết. Nhưng chỉ cười trong bụng. Biết ai bị bệnh tâm thần nhỉ? Các bạn biết không, rồi tôi bị bệnh tâm thần thật. Tôi thả con chim họa mi của tôi vào bầu trời cao rộng trên đầu mà chẳng thấy chút luyến tiếc nào. Giờ đây chỉ còn lưu lại trong tôi mỗi chút tiếng hót xa vắng của chim.

giã, 3pm   4/3/2015

 

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.