Âm vọng một buổi sớm mai hồng

 

 

 

 

 

ông lão đứng ở hiên hè che mắt nhìn thử mặt trời đã lên cao chưa chứ không phải để nhìn tôi và em, chẳng ai chủ ý chúng ta đâu, tôi nói, tôi và em đang bước đi trên những cổ tích, lũ chim én gồng gánh đến nơi đây xây tổ ấm, những ông vua cùng tổ quốc đến nơi đây gầm gừ nhau, đám người lạ từ phía mặt trời lặn cũng đến nơi đây để đuổi bắt nhau, và bệnh hủi đã làm cho thi ca của một nhà thơ trở nên những câu kinh hiển linh cất lên cùng tiếng sóng biển, những câu kinh làm cho trăng chảy máu, và làm ngưng lại tất cả những khổ đau của loài người, thành phố cổ tích nay có thêm em, có thêm cuộc tình của tôi và em, một phức thể của niềm vui, nỗi sợ hãi, và sự đợi  chờ, buổi sáng tháng sáu, nắng sớm mai sạch bong và tươi mát rải lên những ngọn xà cừ như lời an ủi mang tính chất siêu nhiên hơn là dành cho tôi và em, những kẻ ăn cơm mặc áo của thời đại muốn hòa vào cuộc sống thời đại nhưng luôn bị ngăn cản, tôi luôn có cảm tưởng bất an, rằng, có đám người ngông cuồng nào đó đang phục sẵn ở đâu đó để đánh gục tôi và em, những vết tích dơ bẩn của lịch sử còn sót lại, hay sự phục sinh của tàn nhẫn, tôi không rõ, chỉ biết rằng những kẻ hèn hạ thì không bao giờ chịu nổi khi đứng trước những kẻ đang yêu nhau, buổi sáng tháng sáu sạch bong và tươi mát bao nhiêu năm qua như bàn tay của người mẹ [hiền từ] thỉnh thoảng lại đánh một cái thật mạnh vào nhận thức của tôi, mảnh đất mà con người và lũ chim én một thuở đã qui tụ về đó, đất của sự qui về, đã có tôi và em ở trên đó, thành phố của tôi và em, thành phố có con đường rợp bóng xà cừ, buổi sớm mai ông lão ra hiên hè nhìn nắng lên, tôi lục lọi ký ức và  thấy em buồn, chẳng ai chủ ý chúng ta đâu, tôi nói, buổi sáng tháng sáu có lũ sáo núi về đậu trên hàng cây xà cừ, có lẽ, để thay đổi cuộc sống một chút, lũ chim trên dãy núi phía tây thành phố đã xuống đậu ở đây, và bấy giờ, tôi biết có nỗi sợ hãi nào đó đang xâm nhập vào cuộc sống của em, nỗi sợ hãi nào vậy em, hay đã xảy ra điều gì ở ngôi biệt thự cổ kính của ca đoàn từng quyến rủ em, hay những bài ca trên ngọn núi ảo ảnh không còn thuyết phục được em, tôi không biết, nhưng rõ ràng là em đang thận trọng với những gì đang xảy ra ở chung quanh, tôi lục lọi ký ức và  thấy em chăm chú nghe lũ sáo núi trò chuyện trên những ngọn xà cừ, quả tình cuộc sống của lũ chim cũng có quá nhiều điều để nói anh à, em nói, vẻ không vui, và ở một đoạn phố có nhiều người ra đứng ở hiên hè một ngôi nhà hơi cũ kỹ, tất cả đều nhìn ra đường phố, có thể bọn họ đang đợi xe hay đợi ai đó, nhưng em thì có vẻ rất lo lắng, nếu không nói là sợ hãi, em cứ giả vờ vừa đi vừa ngước nhìn lên tàng cây xà cừ nơi lũ sáo núi đang trò chuyện, rồi kéo tay tôi, ý muốn mau qua khỏi những người đang nhìn ra đường phố, chẳng ai chủ ý chúng ta đâu, tôi nói, và cứ nghĩ rằng có bầu trời tháng sáu trong vắt ở trên đầu che chở tôi và em, bầu trời ấy, về sau, khi không còn có em ở thành phố của tôi, mỗi lần ngang qua con đường phố có lũ sáo núi trò chuyện trên hàng cây xà cừ, tôi lại thử ngước nhìn, và như không sao chịu nổi với thứ sự thật là tự dưng em đã biến khỏi cuộc đời tôi, buổi sáng tháng sáu  biển đã chặn tôi và em lại [cuối con đường phố có hàng cây xà cừ là biển] như để hỏi han về sự diễn biến của một cuộc tình, rất tốt đẹp, tôi nói với một con sóng đang ùa vào bờ, những nghìn triệu năm qua biển vẫn chuyện trò với con người [vì nghe nói vốn con người bước ra từ biển] hay là con người đã quên mất giọng nói của người mẹ vĩ đại, tôi muốn nói với em, rằng, giữa thề kỷ tro than, con người đang đánh mất cội nguồn của mình, nhưng chưa kịp nói em đã hô hóan có gì không ổn, hình như có những ai đó đang đuổi bắt nhau ở trong cát anh à, em nói, có vẻ lo lắng thật sự, tôi cố thử hình dung những gì xảy ra ở bên dưới chỗ tôi và em ngồi, cuộc chiến của lũ còng, hay có sự tàn rữa nào đó đang diễn ra ở trong đất, nỗi lo lắng tôi nghĩ  là vô cớ của em lại lây lan sang tôi, bấy giờ tôi cứ cho rằng, một cách vô thức nào đó, tôi và em đã rơi vào thứ ký ức bầy đàn, trong cuộc ngoi lên khỏi cuộc sống động vật, con người đã mang theo mình biết bao nhiêu nỗi sợ hãi, đến từ phía của tự nhiên, đến từ phía các loài khác, và cả từ phía loài giống mình, trong cuộc tiến hóa gian nan chẳng phải có lúc con người đã ăn nhau đó sao, hình ảnh cuộc đuổi bắt nhau trong cát đã đưa tôi đi thật xa, tận thời mông muội của con người, em lại tựa lên vai tôi như để thêm sức cho những nghĩ ngợi nào đó, rồi bỗng kêu như có ai đó đang nói gì đó, giọng nói nghe quen lắm anh à, em nói, lại có vẻ sợ hãi như lúc vượt qua đoạn phố có nhiều người ra đứng ở hiên hè, ai đang nói vậy nhỉ, sau lưng tôi và em là xóm chài từ lâu vẫn tọa lạc nơi bãi biển, cái xóm nhà trên cát làm bằng những mái tôn tạm bợ có vẻ như cố tình đứng chệch sang một bên cuộc sống, chốn nương thân của những người đánh cá biển, sau lưng tôi và em là một khối tồn sinh lặng lẽ, xóm chài, những người đàn ông thì đang ra khơi, và những người đàn bà thì đang đợi ở nhà, đã từ lâu lắm, tôi biết, bọn họ vẫn cố thủ trong những giấc mơ cơm áo, những người bám biển, và những giấc mơ, trong khi em lặng lẽ nhìn theo những con sóng biển chạy ra chạy vào bờ, tôi lại phác họa trong cảm hứng của mình một cuộc tình có vẻ hơi phiêu lưu một chút, tôi muốn cuộc tình của tôi và nàng trở nên phiêu lưu một chút, là tôi và em bước vào buổi hổn mang sau cuộc nổ lớn [sau big bang] và bắt đầu một cuộc hành trình hoàn toàn mới mẻ, chúng tôi lại đi tìm cái có thể trong một chuyến đi giữa những vì sao đương hình thành, những cuộc sống còn mới toanh, cuộc sống của nước, của đất, của gió, và của những thứ biết ăn biết thở,  tình yêu của tôi và em như đang được khỏa vào sức vĩnh hằng, bắt chước cuộc đuổi bắt của những vì sao, tôi và em cũng đuổi bắt nhau giữa một thứ  thế giới kỳ dị đầy những sách vở, những sản phẩm trí não, đầy những tuyên bố mang tính khải huyền,  đầy những rác rưởi, những dòi bọ, đầy những cuộc cướp bóc, những cuộc chửi bới nhau, thanh trừng nhau bằng cách cắn nhau bằng miệng, cắn nhau bằng chữ, rồi tôi thấy em mất hút vào những hoa và những khúc hát rất lạ, một thứ kiểu ngụy trang tàn nhẫn, nàng mất hút vào thứ âm vang và màu sắc kết dính nhau theo kiểu tạm thời  như những ngọn khói bốc lên từ những ngọn núi đá sau cơn mưa đông tầm tã, khói và những ý nghĩ nguy hiểm, tôi đuổi theo nàng và cứ nghĩ rằng nàng thương tích đầy người đang ngã xuống giữa thứ màu khói bây giờ không còn là hơi thở của đá, mà là hơi thở của những hoài bão, của những mơ ước, hơi thở của những ảo ảnh, của những ngu xuẩn điên rồ của lịch sử, tôi đang tìm kiếm em đây, tôi vừa đuổi theo em vừa gào lên giữa cuộc hiện sinh có vẻ như nằm bên ngoài của mọi nghĩ ngợi triết học, một cuộc đuổi bắt định mệnh, bỡi thứ cảm hứng bất chợt ấy giống như thứ tín hiệu báo trước cho một cuộc thất lạc tôi cho là lớn nhất thế kỷ, trong cuốn sách tôi viết về em, tôi đã chép về cuộc gặp gỡ sau cùng giữa tôi và nàng, lần ấy tôi cũng đuổi theo nàng đến hụt cả hơi

Leave a Reply

Your email address will not be published.